“…Đảng khuyến khích hãy theo kịp thời
lúc, đừng bỏ lỡ cơ hội trở thành anh hùng cách mạng. Họ thôi thúc mỗi
cá nhân đấu tranh, nhảy vào cuộc, nhân dịp Việt Nam chống lại sức mạnh
của Mỹ, và chủ nghĩa đế quốc thế giới…”
Đảng Cộng Sản Trung Quốc xưa nay
vẫn dùng quân sự để giải quyết mọi vấn đề. Vũ khí được xem là một pháo
đài kiên cố nhất họ Mao không thể thiếu. Ngày nay bành trướng đến Việt
Nam, họ Mao dùng mỹ từ “bảo vệ họ Hồ”. Sự thật Trung Quốc chuyển động
quân binh vào Việt Nam chỉ vì mục tiêu bảo vệ quyền lợi của Trung Quốc,
được chỉ định bằng cụm từ “thành trì Cộng sản phía Nam”.
Hồ Chí Minh xuất thân từ lò huấn luyện
Hoàng Phố, thề trung thành với bản quốc, cúc cung phụng sự Quốc tế Cộng
sản, chấp nhận chiến dịch liên quân với Trung Quốc. Nhìn lại lịch sử
thành lập đảng csvn, bắt đầu từ lúc xây dựng lực lượng quân sự, Hồ Chí
Minh là ai mà tự dưng có quân đội, vũ khí, tài chính, hệ thống tuyên
truyền v .v… nếu không phải do người Hán. Không có Trung Quốc thì lấy
đâu ra người và vũ khí vì thuở ấy người Việt Nam theo cộng sản chẳng có
mấy ai. Quân binh của hồ Chí Minh hầu như là con số không, do đó, tất cả
mạng sống đều được Trung Quốc bảo đảm cung cấp và nuôi dưỡng. [1]
Tuyến đường sắt Côn Minh-Hải Phòng là một
điển hình. Con đường này được xem cột xương sống của đảng Cộng Sản. Tất
cả những cung cấp vũ khí, quân giới, quân nhu, đều chuyển qua lộ trình
này, bởi vì mọi dự trữ, hay viện trợ đều phát xuất từ bên kia biên giới
Trung Quốc.
Cho nên Mao Trạch Đông mạnh miệng lấy quyết định thay cho người chủ nhà tuyên bố, vì họ Hồ chỉ có hai bàn tay trắng:
‒ 美军在越南,对我来说,被视为入侵和攻击中国- Hoa Kỳ đưa quân vào Việt Nam, đối với tôi được coi như cuộc xâm lược và tấn công biên thùy Trung Quốc.
Điều này cho thấy Việt Nam đã mất chủ quyền từ lời tuyên bố của Mao Trạch Đông vào ngày 1/10/1965.
Tân binh Mậu Vi Phi (懋为非), sinh viên Kỹ
thuật Nam Ninh bị cưỡng bách nghĩa vụ quân sự, muốn tìm hiểu mọi sự thật
của cuộc chiến này, đã thuật lại những gì ông ta biết trên đường đi đến
Việt Nam, và gợi chuyện quân sự bên lề với cán bộ đường sắt:
‒ Thưa đồng chí, phía trước Việt Nam xa xăm lắm, có điều gì bất trắc không?
Cán bộ đường sắt đáp:
‒ Viện trợ cho Việt Nam, đó là điều vinh
hạnh, tại sao lại có bất trắc. Hãy nhận thức đây là nghĩa vụ Quốc tế vô
sản, đồng chí phải vinh dự mới đúng hay là đồng chí muốn phản đối?
‒ Hỏi để biết, tôi đã lên yên ngựa thì không có ý gì để phản đối.
Mậu Vi Phi (懋为非), suy ngẫm hỏi:
‒ Tôi xin hỏi thẳng, thì ra, mỗi khi
Trung Quốc tập kết quân đội vào mùa Đông tại biên giới của quốc gia nào,
tức nhiên nơi đó sẽ có chiến tranh vào mùa Xuân, hầu như qui luật xưa
nay bất biến của Trung Quốc, lần này cũng mùa Xuân đưa quân vào chiến
trường Việt Nam.
Cán bộ đường sắt đáp:
‒ Phải! Tân binh nhập ngũ thường vào mùa
Đông, nhưng năm nay đã trễ nãi nửa tháng, bởi Nam Ninh vừa có bạo lực
của nhân dân, phản đối động viên, cho nên tắc nghẽn giao thông, còn
những chuyện khác chúng tôi không biết, chúc bạn chiến thắng.
Câu nói bất cẩn của gã, giống như một lời
chân thực, nó trút vào đầu tôi, liền thu hút một câu đáp nhanh chóng:
Nhân dân Nam Ninh đã nỗi dậy. Bởi thế chúng tôi bị đưa đến một nơi đóng
quân ở phía Nam tỉnh Nam Ninh! Hoặc Việt Nam? Nếu thế này, mối quan hệ
giữa Việt Nam và Trung Hoa quá chặt chẽ không phải tầm thường, bởi thế
viện trợ cho Việt Nam là đều hiển nhiên, ngoài ra mình đếch biết, chiến
lược bí mật của Bắc Kinh. Đương nhiên cả hai đồng đảng đều có ảnh hưởng
với nhau sâu đậm, hầu hết đã in vào tâm trí của người lãnh đạo Cộng sản.
Do đó, viện trợ cho “Việt Nam” vào thời điểm “cách mạng văn hóa”, hai
cụm từ này có khả năng hiển thị giống nhau. Nếu Trung Quốc có “cuộc cách
mạng văn hóa”, còn Việt Nam có “viện trợ chiến tranh”. Cả hai đều là
những sự kiện lịch sử quan trọng nhất của Trung Quốc.
Thế nhưng tình trạng vô chính phủ
của Cộng hòa Giải phóng Nhân dân Trung Hoa diễn ra từ năm 1966 cho đến
nay. Xã hội hỗn loạn, gây tác động rộng lớn và sâu sắc lên mọi mặt cuộc
sống chính trị, văn hóa, xã hội. Ngoài ra, “cách mạng văn hoá” làm thay
đổi quan niệm xã hội, chính trị và đạo đức của Trung Quốc một cách toàn
diện, và “chiến tranh Việt Nam” cũng không hơn “cách mạng văn hóa” cho
đến nay vẫn liên tục nghèo đói, tụt hậu, kéo dài nhiều thập kỷ sau!
Trung Quốc luôn luôn đi tìm lý cớ để tiến
hành chiến tranh. Sự kiện “Vịnh Bắc Bộ” đã minh chứng điều này. Vịnh
Bắc Bộ còn được gọi là Vịnh Bắc là phần lãnh hải của nước Việt Nam Dân
Chủ Cộng Hòa, vị trí phía Tây của bờ biển, phía Đông Bắc của đảo Hải
Nam, Quảng Tây và bờ biển phía Nam của Trung Quốc giữa bán đảo Lôi Châu.
Ngày 02 tháng 8 năm 1964, Trung Quốc cho
tàu khu trục xâm chiếm vùng biển Vịnh Bắc Bộ, hành động vũ trang của bá
quyền khiêu khích. Nhân dân Việt Nam muốn phản kháng mạnh mẽ nhưng bị Hồ
Chí Minh cản trở. Tồi tệ hơn nữa là việc quân đội nhân dân Việt Nam của
họ Hồ làm ngơ bỏ mặc Vịnh Bắc Bộ. Nói cho đúng hơn đây là một hình thức
trừ nợ chiến tranh cho Trung Quốc.
Ngày hôm sau, Tổng thống Johnson đe dọa
cho tàu Mỹ tuần tra Vịnh Bắc Bộ, đồng thời, có một số lượng lớn tàu Hải
quân Hoa Kỳ chuyển đến vùng biển phía Bắc Vịnh. Buổi tối ngày 04 tháng
8, Trung Quốc tạo ra sự kiện Việt Nam mất chủ quyền “Vịnh Bắc Bộ”! Cùng
ngày Hoa Kỳ lấy cớ đưa 64 máy bay thực hiện các phi vụ đánh bom Vịnh Bắc
Bộ cảnh cáo Trung Quốc.
Ngày 05 tháng 2 năm 1965, chính phủ Trung
Quốc đã tuyên bố, nhắc lại hành vi Hoa Kỳ xâm phạm Việt Nam, Trung Quốc
cho đây một sự vi phạm của Hoa Kỳ muốn đối đầu với Trung Quốc. Trung
Quốc đã từng một tay ký kết vào nghị định thư Genève 1954, nay lại muốn
gào thét. Chẳng qua vì quyền lợi cả, Trung Quốc viện cớ láng giềng gần
với Việt Nam, cần hỗ trợ lẫn nhau, “người dân Trung Quốc và người Việt
như anh em”. Nếu Hoa Kỳ tiếp tục vi phạm nước Cộng hòa Dân chủ Việt Nam.
Sáu trăm năm mươi (650) triệu nhân dân Trung Quốc sẽ không bao giờ bỏ
qua (1965).
Ngày 10 tháng 2 năm 1965, thủ đô Bắc Kinh
Trung Quốc đã tổ chức cuộc biểu tình có đến 150 nghìn người tham dự.
Mao Trạch Đông, Lưu Thiếu Kỳ, Chu Ân Lai và Đặng Tiểu Bình, và các nhà
lãnh đạo Đảng Cộng sản, nhà nước Trung Quốc cùng tham gia tại quảng
trường Thiên An Môn. Bắc Kinh tố cáo tội ác quân sự, xâm lược Mỹ, bày tỏ
sự ủng hộ mạnh mẽ nhân dân Việt Nam chống Mỹ. Thái độ quá khích bất
thường này của Trung Quốc cho thấy Trung Quốc đã vượt quá quyền hạn của
mình để đứng trên đầu chỉ đạo đảng Cộng sản Việt Nam.
Tại quảng trường Thiên An Môn và Đại lộ
Trường An cờ đỏ đẩm máu phất phới bay, biểu ngữ tràn ngập khắp mọi nơi,
người người di chuyển theo tiếng gầm thét của bầy quỉ đỏ cò mồi. Hơn một
chục quả bóng màu đỏ khổng lồ bay lên bầu trời của hai mặt quảng
trường, treo theo một khẩu hiệu rất lớn, trước cửa Thiên An Môn, một tấm
biển ngữ bay cao lên đến hàng chục mét, có dòng chữ: “Chống lại chủ
nghĩa đế quốc Mỹ, vi phạm Cộng hòa Dân chủ Việt Nam”. Đảng Cộng sản
Trung Quốc tổ chức biểu tình thành công, từ ngày 8-12 tháng 2, đã có 11
triệu người xuống đường tham gia tố cáo tội ác của Mỹ, xâm phạm Cộng
hòa Dân chủ Việt Nam.
Chúng tôi ở trong luồn sống này, quả
nhiên thấy hổ thẹn về tinh thần hiếu chiến của Cộng sản Trung Quốc. Việt
Nam đã trở thành miếng mồi ý thức hệ của Cộng Sản thế giới, bởi hai phe
chiến đấu trong một lỗ đen, bao quanh lợi ích của đảng hơn tình đồng
loại, và họ kéo mọi liên quan hoặc không liên quan trở thành điểm nóng.
Từ đó vũ khí của Trung Quốc đưa vào chiến trường Việt Nam, trút xuống dữ
dội trên đầu dân tộc Việt Nam. Tôi chỉ thấy quân đội Trung Quốc vi phạm
lãnh thổ và lãnh hải Việt Nam.
Chính thể Cộng Sản Trung Quốc đưa đất
nước tôi đến cửa bần cùng khốn nạn. Thanh niên trong chúng tôi, lớn lên
bởi giáo dục chủ nghĩa anh hùng cách mạng, cho nên cả nước đều ngậm
ngùi, chấp nhận và xem trọng bánh vẽ anh hùng, như Lưu Hồ Lan (刘胡兰),
Đồng Tồn Thụy (董存瑞), Khâu Thiểu Vân (邱少云), và Hoàng Kế Quang (黄继光), nhà
nước buộc chúng tôi luôn luôn học hỏi từ nơi họ, như một gia tài cách
mạng cá nhân!
Đảng khuyến khích hãy theo kịp thời lúc,
đừng bỏ lỡ cơ hội trở thành anh hùng cách mạng. Họ thôi thúc mỗi cá nhân
đấu tranh, nhảy vào cuộc, nhân dịp Việt Nam chống lại sức mạnh của Mỹ,
và chủ nghĩa đế quốc thế giới. Đảng buộc sinh viên phải có thái độ đầu
tiên, hỗ trợ, và thứ đến đảng hy vọng chúng tôi tham gia vào “cuộc đấu
tranh giai cấp vô sản quốc tế”. Vào thời điểm này, đảng tung ra bộ phim
“Hồng vệ binh địa phương”, nội dung một Hồng Vệ Binh lẻn vào lãnh thổ
Việt Nam bị máy bay chiến đấu chủ nghĩa quốc tế kết thúc số phận của họ.
Đoạn kết được giải thích đây là “anh hùng hy sinh vì nghĩa vụ quốc tế”.
Trong thực tế phim này phản tuyên truyền, vì rõ ràng kẻ ăn trộm đào
ngạch thế mà đảng cho rằng anh hùng. Anh hùng của đảng chỉ có trong văn
nghệ, báo chí, tuyên truyền, nói chung bộ máy truyên truyền của đảng,
bao thầu cho ra đời những anh hùng trên giấy và những thước phim, ngoài
ra đời bình thường người dân rất sợ làm anh hùng.
Ngay sau đó đời sinh viên của tôi chỉ
thấy quân sự trong sân nhà trường, văn phòng tuyển quân đặt tại trường,
được biết có những bạn sinh viên lên đường đi về hướng Việt Nam. Họ vượt
qua đường sắt Ải Nam Quang, mà chúng tôi gọi đùa là “Cổng Bạn bè”, họ
lao vào chiến trường Việt Nam, mà lòng đầy tuyệt vọng. Lúc này trái tim
của chúng tôi đã bí mật không vui, đã thủng đáy không chưa được những gì
đảng muốn. Tôi lo âu nhất về vận mệnh ngày mai phải trả qua bước ngoặt
lớn. Tất nhiên, cũng có những cá nhân chuyển bánh lái, bỏ cuộc làm anh
hùng. Tôi suy nghĩ điều này bình thường, tất cả mọi người có thể lựa
chọn tương lai riêng cho mình.
Mặc dù chúng tôi nhận được nhiều tin
nhanh “Việt Nam có đến, không về”, cho thấy bộ mặt tráo trở của đảng
Cộng sản Trung Quốc, qua hình ảnh tại ga Hành Dương. Họ bắt buộc chúng
tôi phải thay đổi quân phục bằng nhãn mác in Việt Nam, rõ ràng trong
chiến trường cũng có lừa dối đối phương, xem ra đảng Cộng sản nhà ta
không lương thiện chút nào! Bấy nhiêu đó cũng để báo hiệu sự khôn lành
sẽ đến với chúng tôi, có thể trên chiến trường Việt Nam đang diễn ra
quyết liệt và tàn phá khôn lường, nơi mà chúng tôi phải đối diện với bom
đạn!
Đầu tháng 4 năm 1965, Hải quân, Không
quân Mỹ tập trung chiến đấu, mở rộng phạm vi phi vụ đánh bom miền Bắc
Việt Nam, chủ yếu đánh những căn cứ quân sự của Trung Quốc, cắt đứt
đường sắt, đường bộ, những cây cầu phía Nam dẫn vào bên trong lãnh thổ
Việt Nam.
Tháng 6 năm 1966, quân đội Mỹ mở rộng
không kích Hà Nội cho đến Lào Cai, trên đường vĩ tuyến 20, và cắt đứt
đường sắt Hữu Nghị Quan (老街关) cho đến Hà Nội, Hải Phòng. Mỹ tăng cường
phi vụ không kích tối đa 750 phi vụ một ngày, tại những khu vực xung
quanh biên giới Trung- Việt.
Ngày 19 tháng 5 năm 1967. Đại sứ quán
Trung Quốc tại Hà Nội tuyên bố viện trợ tên lửa phòng không sẽ chuyển
đến Việt Nam vào ngày 13-14 tháng 8. Trung Quốc liên tiếp gửi đạn bom
đến Lạng Sơn bằng đường sắt. Tiếp theo Không quân Hoa Kỳ cắt đứt con
đường huyết mạch chuyển vũ khí này, liền mở nhiều phi vụ ném bom đánh
sập cầu-đường tại khu vực 25 dặm biên giới Trung-Việt.
Cuộc chiến tranh chưa đến cửa Trung Quốc,
thế nhưng họ phản ứng mạnh mẽ, không ai có thể tưởng tượng rằng Trung
Quốc đã chọn chiêu bài kêu gọi “Nhân dân Việt Nam chống Mỹ cứu nước”.
Thế mới biết chủ quyền Việt Nam trong tay Trung Quốc từ lúc 1940 ! Trung
Quốc tỏ thái độ nhất quyết viện trợ tối đa không ngừng bước.
Lúc ấy toàn trường Đại học, thường được
đăng bài xã luận kích động tâm lý anh hùng của tờ nhật báo Nhân dân, kêu
gọi nhập ngũ tham gia chiến trường Việt Nam. Đảng tổ chức sinh viên
biểu tình, và khuyến khích một số thành phố lớn tham gia, thậm chí trên
toàn quốc.
Trương Chu Bằng (章周鹏) tân binh chiến
trường Việt Nam, sau khi nghe Mậu Vi Phi (懋为非) phát biểu thẳng thắn, anh
ta tĩnh ngộ kể lại thân phận của mình:
‒ Buổi trưa ngày 17 tháng 7 năm 1967,
đoàn tàu hỏa vừa đến ga Bích Sơn nay thuộc tỉnh Vân Nam, chuẩn bị vào
biên giới Việt Nam, nhà ga kiến trúc đậm nét phong cách của Pháp, mái
nhà màu đỏ bức tường màu vàng, gạch ngói đã bị năm tháng xoáy mòn.
Tôi thấy một cán bộ đột nhiên xuất hiện trước mặt, trên vai ông mang theo một túi vải, một giọng nói ồ ề tuyên bố:
‒ Các đồng chí đã đến đích.
Lập tức chúng tôi thi nhau lấy ba lô sẵn
sàng lên vai, chúng tôi ngơ ngác đi qua một thị trấn nhỏ, danh lam thắng
cảnh ở đây lạ mắt, cho chúng tôi nhiều bất ngờ, trên trời cao có đám
mây nhiều lớp lót bạc, đúng là biên giới tuyệt vời. Trong khu vực này,
có những cửa hàng do lính biên phòng làm chủ, họ nói ngôn ngữ Việt, gọi
là dịch vụ dân sự, bên kia cây cầu là khu phi quân sự, do doanh trại gần
đây quản lý, hoặc thậm chí ở đó là một chiến trường, xa xa vọng lại
cánh bay lên xuống, tiếng gầm rú của xe tăng với tốc độ cao đang chạy
trên những con đường đất, có súng cao xạ, được biết ở đây là trung tâm
chuyển quân vào lãnh thổ Việt Nam.
Thì ra quân đoàn chúng tôi tạm thời nhập
vào doanh trại biên giới, khi vào bên trong doanh trại, có những hạ sĩ
quan tiếp đón, chúng tôi được xem là nguồn cung cấp nhân sự cho chiến
trường. Tất nhiên sống tạm ở đây hay chuyển quân đi nơi khác chỉ biết
vào giờ chót, doanh trại ở đây rất nhiều nhưng lụp xụp, đơn vị chúng tôi
hơn một trăm binh sĩ tự dựng lên lều vải, dọc theo trục dài của những
ngôi nhà bộ chỉ huy, thậm chí dọc dài theo từ bộ phận quân nhu quân
trường, tiểu đội tôi lập lều thô sơ ở tạm, chờ ngày lên đường vào lãnh
thổ Việt Nam. Chúng tôi cảm nhận được vai trò thực sự của nghĩa vụ quân
sự, nó mở màn vào 0 giờ đêm 18 tháng 3 năm 1968. Ngày đó, những bạn cùng
trường đại học Vũ Hán có một mục tiêu cách mạng phổ biến cho nhau,
phương cách sống mới, gián tiếp nhắc nhở “bắt đầu từ ngày hôm nay, chúng
ta không còn suy nghĩ vòng tròn đời sinh viên, mà phải sống theo tính
cách đồng chí, hãy nhớ học tập điều này”.
Hôm sau đột nhiên, tôi được giao nhiệm vụ
tiểu đội trưởng tân binh, dưới sự chỉ huy của một cựu chiến binh đã
từng tham chiến tại Việt Nam, năm 1963. Chúng tôi được lệnh không hỏi
bất cứ điều gì, hầu hết các vấn đề được đặt ra đều nghiêm cấm, dù những
câu hỏi thân thiện, hầu như không có người trả lời! Điều này quá khó,
giống như có miệng mà không nói, tuy nhiên dần dà cũng học được thái độ á
khẩu với một số qui luật chiến trường.
Tình trang cô độc khó tả, nếu những ai
biết bí mật của trái tim tôi, quả nhiên thoải mái vô cùng như ăn được
mật ong, tất nhiên hưng phấn được một lúc, đời lính bị bỏ rơi thì không
thể nào có mối quan tâm đặc biệt cảm tưởng này, bởi thế chúng tôi chỉ
ước mơ một thứ hạnh phúc bình thường thôi cũng không bao giờ có.
Hai ngày sau toàn bộ tân binh mới đến,
được trung tâm nhập ngũ tổ chức tập kết làm lễ toàn quân chuẩn bị theo
lệnh thép, bao gồm cả binh sĩ đã tham gia mặt trận Việt Nam, do đó,
người đứng đầu của cán bộ tân binh được phân cấp trách nhiệm. Chúng tôi
thấy tinh thần của họ thiếu hiệu suất mạnh mẽ, cái hùng vĩ của người
lính hầu như không có.
Dù bài hát hùng mạnh đến đâu nhưng trong lòng binh sĩ đã chán ngán không còn hứng thú để hát bài thúc quân:
“Đồng chí Yeah! chỉ hướng chúng ta đi [2]
Chúng ta đến nơi đất nước cần nhất. Dù đường Thiên Sơn hàng ngàn dặm tuyết, Như Yeah đã đến vạn khoành sóng biển Đông Trung Quốc, Vượt ra ngoài vạn lý nghe đồng nội gọi mùi thơm hoa lúa miền Nam. Ừ đồng chí hãy thực hiện bước tiến đáng kể trên vai,
Chúng ta đến nơi đất nước cần nhất. Dù đường Thiên Sơn hàng ngàn dặm tuyết, Như Yeah đã đến vạn khoành sóng biển Đông Trung Quốc, Vượt ra ngoài vạn lý nghe đồng nội gọi mùi thơm hoa lúa miền Nam. Ừ đồng chí hãy thực hiện bước tiến đáng kể trên vai,
Quân đoàn thiện chiến hãy đối diện mặt trời …”
Chúng tôi bình tĩnh cho đến khi lời ca
tiếng hát cuối cùng, người người phải đứng chờ Đại tá chỉ huy trưởng
trung tâm, chính thức truyền lệnh:
‒ Bắt đầu từ ngày hôm nay, các đồng chí
là người lính của Quân đội Giải phóng Nhân dân, tôi thay mặt cho toàn bộ
lực lượng của chiến trường, chào đón các đồng chí nồng nhiệt.
Tiếp theo, tiếng vỗ tay và âm thanh khẩu
hiệu của Quân đoàn bí mật hổ trợ Việt Nam, đó là một trong những lực
lượng đặc biệt thời chiến của Quân đội Giải phóng Nhân dân, họ cam kết
xây dựng Tổ quốc, và chịu trách nhiệm bảo vệ đường sắt để đảm bảo lưu
thông con đường vận chuyển quân vụ …
Chúng tôi được biết trung tâm nhập ngũ
này thành lập vào năm 1948, để chuyển tiếp quân viện cho mặt trận Điện
Biên Phủ, những người lính năm xưa đã đến chiến trường từ con đường Hà
Khẩu.
Một cán bộ người đứng đầu tiếp tục nói:
‒ Một khi đã là người lính, phải có trách
nhiệm trước nhân dân, chuẩn bị tinh thần, đánh đâu thắng đó, chịu đựng
mọi khó khăn, sẵn sàng đổ mồ hôi, khi cần thiết, và thậm chí phải trả
máu, lấy máu dâng cho Đảng.
Gần 1 triệu khán giả tân binh lắng nghe, và im lặng, để kẻ đứng trên cao phát biểu:
‒ Trong giai đoạn này, tôi hy vọng các
đồng chí nỗ lực để trở thành chiến sĩ ưu tú, tạo sự nghiệp cách mạng,
danh dự nhất do chủ tịch Mao Trạch Đông giao phó, học tập ý thức trau
dồi cách mạng, hy vọng các đồng chí trở thành một chiến sĩ cách mạng có
trình độ.
Tiếp theo, chúng tôi được cấp chỉ huy
trao tặng pin huy hiệu màu đỏ, cài lên mũ và trên ve áo, mác in Việt
Nam. Được biết qui chế hệ thống cấp bậc quân đội thay đổi từ năm 1959,
sau khi Thống soái Bành Đức Hoài được thay thế bởi Bộ trưởng Quốc phòng
Lâm Bưu, các cán bộ quân đội Trung Quốc và binh sĩ lực lượng vũ trang,
bất kể mới hay cũ, bất kể cấp bậc quân hàm, đều đeo huy hiệu đỏ trên mũ,
và cổ áo màu đỏ, theo lời hát của bản giao hưởng “…một ngôi sao màu
đỏ/một lá cờ đỏ trên cả hai mặt cách mạng…”.
Đám tân binh chúng tôi, lập tức đeo huy
hiệu đỏ lên mũ, và trên nắp ve cổ áo, ở mặt sau viết tên họ, ngày sinh
tháng đẻ, số quân, đơn vị, binh chủng, nhóm máu, và sau đó may khâu cẩn
thận đính vào cổ áo. Họ cho rằng những phù hiệu màu đỏ là sứ mệnh thiêng
liêng, ngự trị trong trái tim của người lính, quả nhiên đây không khác
nào một vô hình ràng buộc vào trò chơi của người Cộng sản.
Bây giờ, chúng tôi xuất hiện bất cứ ở
đâu, đều là hình ảnh người lính của quân đội Trung Quốc, vì vậy bất cứ
lúc nào chúng tôi đều bị trói buộc vào trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ
danh dự cho Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Tôi khó lấy quyết
định để thể hiện sự nhiệt tình đối với đảng cộng sản, bất khả kháng chấp
nhận chiến đấu dưới lá cờ Cộng Sản, vì nó không phải lý tưởng của tôi.
Khi tôi mặc đồng phục tân binh, tự nó đã
rời khỏi mái ấm gia đình, và không ai muốn đeo phù hiệu trên mũ hay ve
cổ áo, đó là thời điểm u uất nhất, mãi mãi lưu lại trong ký ức buồn
phiền. Tôi gửi một số photo chân dung tân binh cho bạn bè và gia đình,
ngay sau đó tiếp nhận một cái nhìn xa lạ, tất nhiên nhật ký cô bạn gái
của tôi không có dòng chữ nào nói về đời tân binh này. Thật không may
cho tuổi thanh xuân bị che khuất bởi chủ nghĩa Cộng Sản.
Kể từ đây, tôi phải chấp nhận dịch vụ
quân sự, và nếu mai này có đóng gói một đời tân binh bằng cỗ quan tài,
tôi xin họ đừng ca ngợi anh hùng ngoài mặt trận Việt Nam.
Huỳnh Tâm
(Còn tiếp kỳ 3)
Tham khảo:
[1] Hồ Chí Minh gửi báo cáo đến Mao Trạch Đông, báo cáo ký hiệu-VN46B41.
[2] Liễu Na Cá-了哪个, một trong những tên anh hùng của Trung Quốc.
No comments:
Post a Comment