(Để nhớ lại, nhân vụ khủng bố giết 129 người ở Paris)
Ngày
14 Tháng Mười Một, sau vụ khủng bố ở Paris làm thiệt mạng 129 người,
ông Trương Tấn Sang, chủ tịch nhà nước CSVN, gửi điện chia buồn và thăm
hỏi tới Tổng Thống Pháp Francois Hollande; Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng
cũng gửi điện chia buồn và thăm hỏi tới Thủ Tướng Pháp Manuel Valls.
Cùng ngày, ông Phạm Bình Minh, phó thủ tướng kiêm bộ trưởng Ngoại Giao,
cũng gửi điện chia buồn tới Ngoại Trưởng Pháp Laurent Fabius.
Nhà hàng Mỹ Cảnh trên sông Sài Gòn.
Trong
khi đó, phát ngôn viên của chính phủ Việt Nam đã lớn tiếng: “Chúng tôi
hết sức bàng hoàng và lên án mạnh mẽ các cuộc tấn công đẫm máu nhằm vào
dân thường xảy ra vào ngày 13 Tháng Mười Một, 2015 tại Pháp khiến nhiều
người bị thiệt mạng và bị thương. Việt Nam xin chia sẻ những đau thương,
mất mát to lớn mà chính phủ, nhân dân Pháp cũng như gia đình những nạn
nhân đang phải hứng chịu. Chúng tôi tin tưởng rằng với những nỗ lực mà
chính phủ và nhân dân Pháp đang triển khai, những kẻ thủ ác phải bị
trừng trị đích đáng!”
Đây là những giọt “nước mắt cá sấu” của tập đoàn CSVN, đồng minh anh em, dùng cùng sách lược với ISIS, nhỏ lệ thương xót Paris.
Đây là những giọt “nước mắt cá sấu” của tập đoàn CSVN, đồng minh anh em, dùng cùng sách lược với ISIS, nhỏ lệ thương xót Paris.
Chúng
ta cũng đã biết bọn khủng bố tấn công vào Paris, ngoài các mục tiêu có
đông người như nhà hát Bataclan, sân vận động Stade de France, bọn chúng
còn dùng súng bắn xối xả vào các nhà hàng ăn, quán cà phê gồm Bar Le
Carillon: một người chết, Le Petit Cambodge: 12 người chết, La Belle
Equipe: 18 người chết, La Casa Nostra: năm người chết.
Bắn súng để giết người, thủ phạm có thể bị bắt, còn đặt mìn định hướng để giết người rồi chạy trốn, còn ghê tởm hơn ngàn lần.
“Chiến
công” của ISIS đánh vào những mục tiêu phi quân sự ở Paris, có khác gì
“chiến công” đánh vào nhà hàng Mỹ Cảnh trên bến Bạch Đằng, Sài Gòn, 50
năm về trước, đêm 25 Tháng Sáu, 1965 khi Việt Cộng đặt chất nổ để giết
khách hàng ăn đang có mặt trên nhà hàng nổi, và giết luôn thường dân
ngồi hóng mát hay đi dạo mát bên ngoài hoặc đang đứng chờ phà qua sông,
tất cả là 42 người chết và khoảng 81 người bị thương.
Ngay
sau đó đài phát thanh Hà Nội đã tuyên dương “thành tích vẻ vang của đội
biệt động thành Sài Gòn” và cho rằng “...Nhà hàng nổi Mỹ Cảnh tại bến
Sài Gòn là một chỗ thu hút về đêm của những người Mỹ xâm lược... hàng
trăm người Mỹ xâm lược và tay sai đã bị giết hoặc bị thương... Thêm nữa,
nhiều xác chết của kẻ xâm lược vẫn còn bị đè dưới bàn ghế và mảnh vỡ
của nhà hàng... Nhà hàng nổi Mỹ Cảnh bị thiệt hại nặng. Một tầu chiến
của Mỹ đậu bên cạnh cũng bị nổ tung...”
Năm
tên đặc công khủng bố của Việt Cộng đều được tặng thưởng huân chương
chiến công. Tên Huỳnh Phi Long (bí danh Huỳnh Anh Dũng) 45 năm sau mới
được ra Hà Nội và người ta phải “thốt lên kinh ngạc và thán phục về tài
mưu trí, dũng cảm đã thực hiện thắng lợi trận đánh vang dội nhà hàng Mỹ
Cảnh Sài Gòn năm 1965.”
Xin
dẫn chứng một vài dòng “sử” khủng bố của Việt Cộng để các bạn đọc xa
gần, nhất là những người lớn tuổi ở Sài Gòn có thể nhận ra sự láo khoét,
trơ tráo của những cái loa tuyên truyền bịp bợm của Cộng Sản:
- “Chủ nhà hàng là một người tên Phú Lâm, một tay sai đắc lực của tình báo CIA.”
- “Cấp trên nhận định phá hủy được nhà hàng này coi như ta đã triệt được một cái vòi của Mỹ-Ngụy và sẽ khoét sâu được mâu thuẫn giữa Mỹ và Ngụy.”
- “Địch lại thường xuyên bố trí hai cảnh sát mang súng tiểu liên canh gác bên cầu thang.”
- “Trên bờ sông bốn tên cảnh sát đứng dàn hàng ngang súng tiểu liên cầm tay, hai tên công an chìm đi lại ngay bãi trống đối diện nhà hàng.”
- “Dưới sông, an ninh hải quân của địch tuần tra liên tục.”
- “Tại các ngã tư địch tăng cường xe bọc thép và bọn lính dã chiến hình thành thế bảo vệ quanh mục tiêu.”
- “Một tầu chiến của Mỹ đậu bên cạnh nhà hàng Mỹ Cảnh cũng bị nổ tung!” - “Vài phút sau, đại sứ Mỹ ở Sài Gòn cũng có mặt và chứng kiến cảnh tan nát này đã lắc đầu thất vọng và ủ rũ cúi đầu!”
- “Cấp trên nhận định phá hủy được nhà hàng này coi như ta đã triệt được một cái vòi của Mỹ-Ngụy và sẽ khoét sâu được mâu thuẫn giữa Mỹ và Ngụy.”
- “Địch lại thường xuyên bố trí hai cảnh sát mang súng tiểu liên canh gác bên cầu thang.”
- “Trên bờ sông bốn tên cảnh sát đứng dàn hàng ngang súng tiểu liên cầm tay, hai tên công an chìm đi lại ngay bãi trống đối diện nhà hàng.”
- “Dưới sông, an ninh hải quân của địch tuần tra liên tục.”
- “Tại các ngã tư địch tăng cường xe bọc thép và bọn lính dã chiến hình thành thế bảo vệ quanh mục tiêu.”
- “Một tầu chiến của Mỹ đậu bên cạnh nhà hàng Mỹ Cảnh cũng bị nổ tung!” - “Vài phút sau, đại sứ Mỹ ở Sài Gòn cũng có mặt và chứng kiến cảnh tan nát này đã lắc đầu thất vọng và ủ rũ cúi đầu!”
Một cái nhà hàng ăn tầm thường trong trăm nghìn nhà hàng ở Sài Gòn vào năm 1965, mà được bố trí cẩn mật như thế sao?
Đánh
mìn vào một nhà hàng ăn để giết người không khó. Để phịa ra chiến công,
truyền thông Việt Cộng đã tô vẽ cho nhà hàng này thành một chiến lũy
hay một pháo đài bằng thép. Sử Cộng Sản mô tả Mỹ Cảnh có cảnh sát chìm
nổi, có xe thiết giáp và binh sĩ dã chiến bảo vệ, có an ninh hải quân
tuần tra liên tục và một tàu chiến của Mỹ đậu bên cạnh!
Xin
thưa với bạn đọc, cũng như những người Sài Gòn có sự hiểu biết và có
đôi mắt quan sát, ngay cả Phủ Tổng Thống VNCH hay Tòa Đại Sứ Mỹ ở Sài
Gòn cũng không thể nào được bảo vệ cẩn mật như nhà hàng Mỹ Cảnh được
Việt Cộng mô tả trong sử sách như thế!
Điều này, khốn nạn thay, có thể
lừa được người dân sống trong vùng “giải phóng” bên kia sông Bến Hải và
lũ trẻ con mang “khăn quàng thắp đỏ bình minh” (lời nhạc TCS) mà thôi.
Tôi
chỉ nêu ra một trong trăm nghìn chiến công của “cách mạng.” Đặt mìn xe
đò, tàu lửa, nửa đêm vào nhà cắt cổ người hoặc thả trôi sông, pháo kích
vào trường tiểu học, ám sát các viên chức miền Nam Việt Nam như Giáo Sư
Nguyễn Văn Bông và Luật Sư Trần Văn Văn, đập đầu chôn sống dân Huế tay
không trong Tết Mậu Thân, cho pháo binh bắn vào đoàn thường dân di tản
như “đại lộ kinh hoàng” hay tỉnh lộ 7B, không phải là những cuộc ra quân
đối đầu quân sự, mà chính là những sự giết chóc khủng bố.
Hy
vọng là chính phủ Việt Nam không treo cờ rũ hay gửi điện văn, hoa, nến
để chia buồn và tưởng niệm những nạn nhân của các vụ khủng bố ở Paris, ở
Ankara, ở Kuwait...
Tôi chỉ yêu cầu một điều, xin các “đồng chí” chịu khó cúi xuống nhìn lại hai bàn tay của mình.
Tác giả:Huy Phương(bacaytruc)
No comments:
Post a Comment