Trong các bài viết trước về đường mòn Hồ Chí Minh (ĐMHCM) người viết đã
trình bày sự lưu manh gian xảo của bồi bút cộng sản trong việc lộng giả
thành chân nhằm hình tượng những điều không có thật về các nhân vật bịa
đặt tạo nên những "anh hùng" tào lao đến dở khóc dở cười như chuyện ông
già mù leo cây để "đánh hơi" bằng lỗ tai còn hơn hiệp sĩ mù nghe gió
kiếm trong phim ảnh để biết máy bay Mỹ sắp bay tới dội bom, mù nhưng
"quyết tâm" xin làm dân công tải hàng tấn đạn lập công dâng "Bác" hoặc
người phụ nữ bị bệnh ung thư liệt một tay đạp xe từ Nam ra Bắc để "Thăm
lăng Bác" không chỉ một lần mà đến những ba lần. Và, như ông già đi bộ
từ Nam ra Bắc để trải nghiệm ĐMHCM v.v...
Điều nổi bật trên cung đường ĐMHCM là không có bóng dáng thái tử đảng
con cháu của đám chóp bu cộng sản. Chỉ có thanh niên nam nữ miền Bắc bị
đảng lùa vào lò nướng thịt trên rừng Trường Sơn. Chỉ có con em nông dân
và thành phần lao động nghèo khổ là chịu cảnh sinh Bắc tử Nam cho "Bác"
và đảng "anh hùng" trên núi xương sông máu của dân tộc VN. Đến nay vẫn
còn hàng trăm ngàn "anh hùng liệt sĩ" chưa tìm thấy xác, và cũng vì lòng
tham của mấy ông bà đồng bóng dùng xương súc vật để thay thế xương cốt
người xấu số. Điều ngạc nhiên là cộng sản vô thần lại tin vào sự mê tín
đến độ khó tưởng tượng để những nạn nhân sinh Bắc tử Nam phải "chết"
thêm lần nữa. Thứ cộng sản gọi là "anh hùng" chỉ nhằm ru ngủ người nhẹ
dạ bằng tấm bằng liệt sĩ không hơn mảnh giấy khi cần "thăm lăng bác".
Cứ
nhìn và so sánh nghĩa trang của Trung Cộng xâm lược ngay trên lãnh thổ
VN và nghĩa trang bộ đội tử trận trong cuộc chiến biên giới phía Bắc
1979 là thấy ngay giá trị "anh hùng liệt sĩ" được đảng cộng sản xếp loại
còn dưới thắt lưng Tầu Cộng kẻ thù truyền kiếp của người VN.
Cứ nhìn
tấm bia tưởng niệm những chiến sĩ chống Trung cộng xâm lược bị đục bỏ vì
sợ mất lòng Tầu Cộng là thấy ngay mặt thật của đảng cộng sản trên từng
tờ giấy khen.
Trong bài viết này, xin được đề cập đến "đường mòn Hồ Chí Minh" (ĐMHCM)
hằn trong nếp nghĩ những người bị đảng cộng sản đá ra khỏi bữa tiệc máu
vẫn còn chưa chịu nhận ra sự thật rằng họ bị đảng lừa, họ vẫn ảo tưởng
thứ gọi là "lý tưởng cách mạng" để gần hết đời người vẫn quan niệm "cộng
sản đời đầu tốt, cộng sản đời sau" mới thoái hóa (!?) Chỉ cần một chút
tỉnh táo và lòng can đảm là nhận ra ngay rằng một khi đã "đi theo đảng"
không thể là người lương thiện bởi có tìm mỏi mắt, lục tung kho dữ liệu
của Google tính từ Hồ Chí Minh cho đến Nguyễn Phú Trọng hôm nay đều là
những tên cộng sản lưu manh cực kỳ phản động. Sự cuồng xuẩn trộn lẫn với
tính cuồng sát của Hồ là cha đẻ tính cuồng si đến độ cuồng điên của quý
ông / bà thành lão cộng sản không chỉ sống lâu lên lão làng mà bao gồm
giáo $ư, tiến $ĩ, $ử gia, nhà văn, nhà thơ, nhạc sĩ có địa vị hẳn hòi
trong xã hội. Thế mới thấy khi bị nọc độc cộng sản hằn vào nếp nghĩ "yên
trí" biến họ thành thứ trí thức lai căng mù định hướng. Học cả đời cũng
không biết đến khái niệm sự thật giữa đời thường.
ĐMHCM không chỉ là cung đường tàn ác tàn phá đất nước, sát hại hàng
triệu người dân cả nước bởi cuộc chiến phi nghĩa do Hồ và đồng bọn gây
ra, nó còn là đường mòn cộng sản (ĐMCS) hằn sâu trong não trạng của
những người không có lòng can đảm nhìn thẳng vào sự thật rằng cứ nhìn
vào đài tưởng niệm hàng trăm triệu nạn nhân cộng sản trên toàn thế giới
là có câu trả lời. Tiếc là một khi đã u mê cộng sản đến độ lú lẫn thì dù
có học hay thất học họ không muốn hoặc không dám hỏi khi thắc mắc mà
chỉ biết vâng lời. Họ trung thành với thân phận khuyển mã. Điều đó biến
họ thành nạn nhân và cũng là thủ phạm ngăn cản tiến trình dân chủ hóa
đất nước. Muốn đấu tranh cho đảng cộng sản "tốt như ngày trước" giống
như cố gắng thuyết phục người dân tin rằng ngày nào đó mặt trời sẽ mọc
hướng tây và lặn hướng đông.
Thuộc tính gian manh và thâm độc của Hồ Chí Minh
Trong 24 năm Hồ cầm quyền sinh sát có những sự thật mà khi nhắc đến thật
khó tưởng tượng rằng thứ mà đảng cộng sản hết lòng sơn phết, đánh bóng,
thổi ống đu đủ cho Hồ từ tên giết người hàng loạt trong CCRĐ, NVGP
v.v... thành tấm gương đạo đức đã là "kiệt tác" trong dòng lịch sử đảng,
thứ lịch sử mỗi khi nhắc đến là muốn lộn mửa với những ai còn có lương
tri con người. Với những người chống đảng cộng sản hôm nay vẫn thờ Hồ
đội Giáp, họ như con bệnh của "đồ hiếm" chỉ có thể khỏi khi đã hết kiếp
người. Hạng người này nguy hiểm không thua gì đám bồi bút tuyên giáo
cộng sản dù rằng hiện tại họ cũng có thể khoát áo đấu tranh dân chủ.
Là người sống trong nước, chúng tôi rất muốn liên kết với bất kỳ ai để
chống cộng sản trên mặt trận truyền thông trên tình thần diệt cộng sản
hoặc bị cộng sản diệt. Và, muốn an toàn thì phải tránh xa bất kỳ ai quan
niệm chống đảng để đảng tốt hơn, họ có thể là những tên chỉ điểm cực kỳ
nguy hiểm cho bất kỳ ai dám lôi đầu Hồ Chí Minh ra để nói về tội ác của
Hồ dù có thừa bằng chứng nhân cách của Hồ còn thua tên ma cô nhà thổ
trong việc sòng phẳng "vừa lòng khách đến, vui lòng khách đi". Phép thử
Hồ Chí Minh và cộng sản đời đầu là tương đối chính xác để nhận diện
những cái đầu ấu trĩ đeo trước ngực đủ mọi thứ bằng cấp. Nhưng cũng đừng
quên bản chất cộng sản bởi nó sẵn sàng gọi ông bà cha mẹ nó là lũ quốc
thù chỉ để làm vui lòng đảng như nhà thơ Xuân Diệu, hoặc như nhạc sĩ
Phạm Tuyên muối mặt tung hê người đã sát hại cha hắn bằng bản nhạc "như
có bác Hồ trong ngày vui đại thắng". Tệ hại không kém là nhà thơ Tố Hữu
xem tên đồ tể Staline hơn cả ông bà cha mẹ nó.
Sta -lin! Sta-lin!
Yêu biết mấy nghe con tập nói
Tiếng đầu lòng con gọi Sta-lin!
...
Ông Sta-lin ơi! Ông Sta-lin ơi!
Hỡi ôi Ông mất! Đất trời có không?
Thương cha thương mẹ thương chồng
Thương mình thương một thương Ông thương mười
Tố Hữu.
Còn rất nhiều "nhân tài cộng sản" đi theo "Bác" đảng chỉ để ăn phải thứ
cháo lú chối bỏ cội nguồn làm người, phỉ báng tổ tiên ông bà cha mẹ nó
có nguồn gốc cầm thú vượn cổ. Nghĩ cũng oan cho thuyết tiến hóa của
Darwin bị cộng sản vơ vào đưa lên ngang tầm "chân lý" dùng để xây cái
thứ gọi là CNXH, vô tình Darwin bị dây với hủi cộng sản cũng như thứ
ngôn ngữ nào cộng sản thường dùng đều trở nên dơ bẩn dù tự thân chữ
nghĩa chẳng có tội tình gì.
Trở lại để "Trùm quần lên đầu tiên ông sống mãi"
(Nguyễn Ngọc Già). Nghịch lý ở con người Hồ với tuyên truyền của cộng
sản là kể cả khi tội ác của Hồ ngay cả tuyên giáo cũng không thể chối bỏ
chúng vẫn bất chấp sự thật, vẫn cố tình nhồi nhét nhân vật đứng đầu
đảng cộng sản vào những đầu óc non nớt điều dối trá đến độ tởm lợm. Đó
có thể là nguyên nhân khiến các nhà văn, nhà thơ, nhạc sĩ theo cộng sản
sống gần hết đời người vẫn là đứa trẻ sống lâu năm phải chịu căn bệnh di
truyền "chậm phát triển tư duy".
Hồ Chí Minh là đứa nào?
Thực tế cho thấy rất nhiều "nhà dân chủ" né Hồ, né Giáp trong việc chống
đảng cộng sản hiện tại. Họ tiếc nuối thứ huyễn thoại "công thần" mà cha
ông hoặc bản thân họ là người có công lớn đẩy cả nước sập hầm tai vạ
cộng sản. Họ là những tiến sĩ luật, là cựu chiến binh, là giáo $ư, tiến
$ĩ, $ử gia, nhà văn, nhà thơ như thượng dẫn. Họ không còn đủ trí khôn để
nhận ra rằng thứ gọi là "công thần" chế độ thật ra chỉ là hình tượng
con công ngủ chẳng chịu mở mắt nhìn chính bộ lông bẩn thỉu của nó. Tại
sao phải né Hồ né Giáp hai tên cực kỳ gian ác khi chống đảng cộng sản?
Hồ Chí Minh là ai mặc kệ hắn. Hồ tàn ác thì nói Hồ tàn ác. Giáp là
"thiên tài khốn nạn của quê hương" thì chỉ thẳng mặt Giáp mà nói, việc
gì phải chống sâu mọt trên ngọn khi tận gốc rễ cây cộng sản đã mục ruỗng
và ung thúi. Vấn đề cần mổ xẻ là Hồ đã giết bao nhiêu người trong 24
năm cầm quyền chớ không phải câu hỏi Hồ có tàn ác hay không. Sự thật về
tính gian ác của Hồ không xuất phát từ "bên thua cuộc" để có thể gọi đó
là tỵ hiềm mà do chính những người từng là theo cộng sản viết ra. Điển
hình như Trần Đĩnh trong Đèn Cù đã thuật lại việc Hồ bịt râu đến xem
thuộc hạ xử bắn bà Nguyễn Thị Năm (Cát Hanh Long). Cố tình mua quan tài
nhỏ để những tên cuồng xuẩn vô nhân tính dùng chân đạp xác bà Nguyễn Thị
Năm như nhồi nhét đồ vật vào quan tài.
Và, như Hoàng Hữu Quýnh trong "Tôi bỏ đảng" tiết lộ Hồ Chí Minh từng dạy
thuộc hạ nói láo. Như trong giáo trình của đảng cộng sản răn dạy đảng
viên cứ nói láo nếu điều đó có lợi cho đảng. Một đảng phái mà tên thủ
lĩnh và đồng bọn cùng nhau nói láo, dùng bạo lực khủng bố buộc người dân
nói láo để tồn tại thì trách nhiệm đó thuộc về ai. Cần học tới đâu để
có đủ kiến thức nhận chân sự thật Hồ Chí Minh là tội đồ dân tộc.
Thường dân chúng tôi sẽ còn tiếp tục viết về tội ác Hồ Chí Minh. Có
người cho rằng là việc làm vô ích vì Hồ đã chết. Đó là lập luận ngụy
biện nhằm lấp liếm sự thật, bao che chạy tội cho Hồ và đồng bọn cộng sản
đời đầu. Lịch sử chứng minh Hồ và đồng bọn lừa được cả nước là nhờ
tuyên truyền dối trá, cũng đừng quên thế giới văn minh giật sập chế độ
cộng sản Đông Âu cũng nhờ vào tuyên truyền đưa sự thật đến với người
dân. Việt Nam không là ngoại lệ, một khi người dân biết sự thật về Hồ.
Tự khắc họ sẽ có thái độ khi cộng sản vẫn gọi Hồ là "tấm gương đạo đức"
như loa phường rêu rao hơn nữa thế kỷ qua.
Tuyên giáo cộng sản sợ sự thật còn hơn sợ súng đạn. Cộng sản cướp được
chính quyền và tồn tại là nhờ độc quyền thông tin để độc quyền dối trá.
Cách tốt nhất để diệt cộng sản trên mặt trận truyền thông là dùng chính
sự thật để chống lại chúng. Không phải vô lý mà tên Nguyễn Tấn Dũng khi
còn làm thủ tướng ra lệnh cấm báo chí tư nhân, thậm chí còn giở thói côn
đồ đe dọa dùng vũ lực với các trang mạng không đầu hàng cộng sản.
Với bản chất gian ác và ưa chuộng bạo lực, khi cộng sản đuối lý thì mua
chuộc, không mua chuộc được thì đe dọa. Cộng sản không từ bất kỳ thủ
đoạn đê tiện nào miễn đạt được mục đích. Di sản của Hồ là dạy thuộc hạ
nói láo như một chính sách xuyên suốt kể cả khi đã nắm được quyền lực.
Đó cũng là cách tồn tại của đảng cộng sản cho trong bối cảnh hiện tại.
Cũng có lập luận cho rằng viết "chửi" hoặc nguyền rủa cộng sản cũng
chẳng làm cộng sản rụng cọng lông nào. Đó là quan niệm sai lầm hoặc thủ
thuật chống người chống Cộng của những tên hai mang bán linh hồn cho quỷ
đỏ vì miếng ăn. Tất nhiên chống cộng sản không chỉ trên mặt trận truyền
thông mà còn cần hành động bằng tất cả khả năng có thể như in báo giấy,
rải truyền đơn đưa thông tin sự thật đến tận hang cùng ngõ hẹp để người
dân nắm bắt và đối chứng thông tin. Kêu gọi người dân xuống đường biểu
tình đòi lại quyền làm người bị cộng sản tước đoạt. Đòi cho được quyền
sống chính đáng như xuống đường kiện Formosa cũng như đòi buộc Formosa
rời khỏi VN là hành động thiết thực để bảo vệ ngư dân bốn tỉnh miền
Trung đang dở sống, dở chết vì mất ngư trường.
Bẻ gãy tuyên truyền bịp bợm của cộng sản là bổn phận của bất kỳ ai quan
tâm đến hiện tình đất nước. Đặc biệt là con cháu người dân đã và đang bị
cộng sản nhồi nhét thứ gọi là "anh hùng Lê Văn Tám", lấy thân mình lấp
lỗ châu mai, lấy thân chèn pháo, lợi dụng trẻ em trong chiến tranh, xúi
con nít vào chổ chết rồi phong cho họ là "những anh hùng tuổi thiếu
niên". Và còn những chuyện cười ra nước mắt như "Tay không quật ngã trực
thăng UH-1 của Mỹ", Dùng cung nỏ bắn hạ... máy bay "Mỹ Ngụy" v.v... Nói
về sự dối trá của tuyên giáo cộng sản không khác đọc chuyện tiếu lầm
nhiều tập. Nói láo, viết đểu không biết xấu hổ là gì. Bà Dương Thu Hương
đã hình tượng rất đúng khi ví bộ mặt quan chức cộng sản giống bộ phận
sinh dục của con ngựa già, đã là ngựa còn thêm chữ già cho thấy luôn bộ
mặt của tuyên giáo cộng sản dúm dó chai còn hơn đít khỉ.
Tạm kết.
Quý ông bà nhà văn, nhà thơ, tiến sĩ luật từng theo cộng sản nay đã
"phản tỉnh" cũng nên quên luôn hai chữ "công thần" trong chế độ cộng sản
bởi không phải cộng sản bây giờ mới ác mà cộng sản tàn ác khi Hồ và
đồng bọn chưa cướp được chính quyền bằng lừa đảo, mị dân. Hai chữ Công
Thần dùng để chỉ người có công dựng nước và giữ nước bình thiên hạ. Chỉ
có cuồng xuẩn hoặc lưu manh chính trị mới tung hê cộng sản vô thần trên
nền tảng của tội ác.
Đối với quý ông nhà báo cũng đừng vu vạ miệt thị những người muốn lật đổ
chế độ cộng sản là muốn "tùng xẻo" đám quan chức cộng sản, nâng bi kiểu
đó thật kệch cởm mà quên đi chính những người từng và đang có vai vế to
lớn hơn quý ông nhà báo cũng muốn đòi dẹp đảng cộng sản tại VN. Và cũng
nên nhớ rằng những gì cộng sản nói ra đều đi ngược lại hành động của
chúng. Tại sao các ông không dám đề cập. Thực tế cho thấy những bản án
hết sức rừng rú của cộng sản đối với người dân chỉ vì yêu thích nhạc
vàng mà phải lãnh mức án đến những 15 năm tù và sau cùng phải chết lạnh
lẽo bên vệ đường. Cánh nhà báo cộng sản các ông có thật sự không liên
can bằng sự im lặng hèn nhát hay không.
Trích. Tù tội vì trót yêu nhạc vàng
Năm 1965, ba cậu thanh niên cùng mê nhạc vàng là Thành, Toán Xồm và Lộc Vàng gặp nhau:
Anh Toán nhiều tuổi hơn tôi, sinh năm 1932, còn anh Thành sinh năm
1944, hơn tôi một tuổi. Ba anh em đều thích đàn thích hát, tập trung với
nhau thành một tốp 3 người đóng cửa hát ở trong nhà. Toàn hát nhạc tiền
chiến ngày xưa thôi, bạn bè ai thích nghe thì đến. Cứ đóng của hát với
nhau, hát dấm hát dúi, hát không cho hàng xóm nghe. Bọn tôi thậm chí một
bao thuốc lá một ấm trà có thể ngồi hát thâu đêm suốt sáng được.
Bởi duyên nợ ba sinh với nhạc vàng, ông Lộc Vàng kể tiếp, năm 1968 cả
3 anh em Toán Xồm, Thành, Lộc Vàng bị bắt và bị nhốt tại Hoả Lò. Cho
đến năm 1971 mới được mang ra xét xử tại tòa án thành phố Hà Nội:
Họ bảo bọn tôi phản động, tuyên truyền văn hóa trụy lạc của chủ nghĩa
đế quốc, chống lại chính sách của nhà nước, phá hoại nền văn hóa của
chủ nghĩa xã hội.
Người ta cũng nghi là bọn tôi ăn lương ở trong miền Nam, tung tiền cho bọn tôi ăn chơi.
Kết quả, ông Toán Xồm bị kêu án 15 năm tù cộng 5 năm mất quyền công
dân, ông Lộc Vàng 10 năm tù cộng 4 năm mất quyền công dân, ông Thành 5
năm tù và 3 năm mất quyền công dân. Năm 1973, sau khi Hà Nội ký kết Hiệp
Định Paris thì cả 3 được giảm án:
Người ta giảm cho anh Toán Xồm 3 năm, tôi thì họ giảm 2 năm, anh
Thành được giảm một năm rưỡi. Tức là trong văn bản Hiệp Định Paris 73 là
Ủy Ban Quốc Tế có trách nhiệm giám sát đáp ứng tù nhân giữa hài miền
nhưng miền Nam họ làm mà miền Bắc họ không làm, họ giảm án cho bọn tôi
thôi chứ không cho Ủy Ban Quốc Tế giám sát. Cuối cùng tôi ở 8 năm tôi
về, anh Toán Xồm 12 năm còn anh Thành ở 3 năm 6 tháng.
Buồn nhất và đau nhất không chỉ là những năm dài tù tội đối với những
thanh niên trót yêu nhạc vàng mà còn là cái chết thương tâm của ông
Toán Xồm, tên thật là Phan Thắng Toán
Anh Toán Xồm thì cuộc đời bi thảm nhất, sau khi về thì mất hết nhà
cửa thế là anh ngủ vỉa hè và cuối cùng chết ở vỉa hè. Tấm ảnh chụp tôi
châm thuốc lá cho anh tôi treo ở quán cà phê của tôi được nhiều người
chụp đưa lên mạng. Sáng 30 tháng Tư 1994 anh Toán Xồm chết còng queo ở
vỉa hè ngoài đường, anh được 62 tuổi. Ngưng trích
Sau hơn 40 năm cộng sản cưỡng chiếm miền Nam. Những gì cộng sản cho là
"văn hóa đồi trụy" lại được cộng sản thừa nhận đó là di sản văn hóa. Lẽ
ra cộng sản phải xin lỗi Việt Nam Cộng Hòa vì đã đạp đổ tính nhân văn và
nền giáo dục dân tộc, nhân bản và khai phóng đã tạo điều kiện cho các
nhạc sĩ sáng tạo cho ra đời những bản tình ca bất hủ. Chẳng phải nhân
tài miền Nam đa phần có gốc Bắc kỳ đó sao.
Ngược lại chính sự kỳ thị xuẩn ác của cộng sản bằng lý lịch ba đời đã
đẩy một miền Nam trù phú về vật chất, đa dạng về văn hóa phải chung số
phận với thiên đàng xã nghĩa mà cộng sản xây tại miền Bắc hơn 3/4 thế kỷ
cũng quanh quẩn đói nghèo. Để ngày nay tên cộng sản Đinh La Thăng giả
nhân nghĩa cầu hiền tài để giúp Sài Gòn thành "hòn ngọc viễn đông" như
cũ. Cộng sản trả thù hèn hạ làm gì để hơn nửa triệu người phải chết trên
đường tìm tự do, chửi Mỹ Ngụy làm gì để cuối cùng phải bám theo Mỹ để
được vào WTO và đang cầu cạnh chiếc vé TPP. Chửi Ngụy làm gì để phải
chạy theo Ngụy kêu họ mang đô la về cho đất nước mà thực chất là cho
quan chức cộng sản có thêm ngoại tệ khi kinh tế trên đà sụp đổ và đám
con cháu các cụ đã và vẫn đang chạy trốn qua Mỹ vì dù sao đế quốc Mỹ cựu
thù của cộng sản vẫn nhân đạo và dân chủ đích thực chớ không phải bánh
vẽ dân chủ thuộc tính ưu việt XHCN.
Muốn đất nước phát triển không chỉ đòi buộc vứt bỏ hình tượng giả trá
của Hồ Chí Minh và dẹp đảng cộng sản.
Nó còn đòi hỏi lòng can đảm của
cánh nhà văn, nhà báo dám viết thẳng vào sự thật rằng đảng cộng sản chỉ
mang lại tai họa. Không dám làm điều đó chỉ tổ làm con cừu cho người ta
đánh từ hai phía giống như đứng giữa hai lằn đạn trên mặt trận truyền
thông.
Với quý ông "phản tỉnh" được cựu thù Mỹ quốc cưu mang cũng bớt to mồm
đòi kiện đảng cộng sản ra tòa quốc tế khi khả năng trên răng dưới chỉ
lủng lẳng "Bác Hồ" để rồi chìm lỉm theo thời gian. Không thừa nhận người
Việt tỵ nạn cộng sản cũng như không chấp nhận lá cờ vàng ba sọc đỏ biểu
tượng của người Việt tự do có từ thời vua Thành Thái chớ đâu phải Việt
Nam Cộng Hòa sáng tạo ra, đó là lá cờ chính danh không như cờ đỏ sao
vàng của đảng cộng sản VN xuất xứ từ tỉnh Phúc Kiến bên Tầu. Không đủ
can đảm đứng chung cùng họ dưới lá cờ của dân tộc thì ra nước ngoài để
chống cộng sản là việc làm vô ích, bởi khi họ nhận ra bất kỳ ai né Hồ và
Giáp thì trong cách nhìn của họ chỉ là những tên VC nằm vùng không hơn
kém. Họ không chống Cộng cực đoan mà chống Cộng cực đại cách triệt để.
Cứ đọc phương trình của ông Hà Sĩ Phu là hiểu tâm trạng của người Việt
tỵ nạn nghĩ về cộng sản. Không một cá nhân nào có thể xóa lằn ranh Quốc -
Cộng. Họ rạch ròi trong hành động, kiên quyết trong lời nói, đó là lý
do nghị quyết 36 của cộng sản xem như phá sản dù ít nhiều có ảnh hưởng
một thời gian.
Người viết không phải là quân nhân QLVNCH.
Người viết là người tiếp bước
Nguyễn Ngọc Già để nói lên lòng biết ơn Mỹ Ngụy đã nhân đạo bằng hành
động thiết thực chớ không chỉ nói suôn hứa lèo và lừa đảo như cộng sản.
Ai kết hợp và tận dụng được sức mạnh cộng đồng Việt tỵ nạn cộng sản chắc
chắn sẽ thành công hay ít ra cũng góp công lớn trong cuộc giải trừ cộng
sản.
Tôi không theo bất kỳ đảng phái nào để chống cộng sản. Hoạt động độc lập
không bị ràng buộc bởi bất kỳ thế lực nào và lấy làm hãnh diện nếu được
đứng dưới lá cờ vàng ba sọc đỏ để tuyên thệ như một quân nhân với sáu
chữ
Tổ Quốc - Danh Dự - Trách Nhiệm
dù họ đã mất nước hơn 40 năm.
Bài đã đăng:
2.10.2016
_______________________________________
Tham khảo
- Không biết, cố tình không biết, ngu dốt, im lặng, và chối bỏ. Tác giả Cao-Đắc Tuấn
- Những lừa đảo lịch sử của Hồ Chí Minh và Đảng cộng sản Việt Nam. Tác giả Cao-Đắc Tuấn
- Tài đóng kịch của Hồ Chí Minh dưới mắt học giả Tây phương. Tác giả Cao-Đắc Tuấn
- Trùm quần lên đầu - ông tiên sống mãi. Tác giả Nguyễn Ngọc Già
- Võ Nguyên Giáp: Thiên tài khốn nạn của quê hương. Tác giả BS Nguyễn Lương Tuyền
- Những ‘thiên tài’ bất hiếu. Tác giả Huy Phương
- So Sánh: Nghĩa Trang Liệt Sỹ Trung Quốc và Liệt Sỹ Việt Nam Trên Đất Việt
- HCM đã từng dạy đảng viên, cán bộ rằng “cứ nói láo mãi rồi cũng có
người tin là như vậy!” (Tôi Bỏ Đảng, Hoàng Hữu Quýnh, 2002, trang 251).
- Đối với nhiều cựu quân nhân Mỹ, chiến tranh Việt Nam vẫn tiếp diễn
- Tiến sĩ Rupert Neudeck, ân nhân của thuyền nhân Việt, qua đời tại Đức. Thanh Trúc, phóng viên RFA
- Dùng cung nỏ bắn hạ... máy bay 'Mỹ Ngụy'?! Tác giả Ngoc Nhi nguyen
- Những người yêu thích nhạc vàng ở Hà Nội xưa và nay. RFA 29.09.2016
- Những câu chuyện trên “lề trái”, “lề phải”
- Từ Nguyễn Văn Trỗi đến Nguyễn Văn Bé, kỹ thuật tuyên truyền “người thật chuyện giả” dưới chế độ CS. Tác giả Trần Trung Đạo
- Bị đánh bom nguyên tử, vì sao người Nhật lại cúi đầu kính trọng tướng Mỹ?http://saigonecho.com/index.php/tin-tuc/binh-luan/19918-bi-danh-bom-nguyen-tu-vi-sao-nguoi-nhat-lai-cui-dau-kinh-trong-tuong-my
No comments:
Post a Comment