...Đem
cái chuyện của Mỹ để thấy xã hội trong chế độ dân chủ, từ quan tới dân
ai cũng có quyền mở miệng nói lên ý nghĩ và chính kiến của mình. Quan tự
trọng là biết lắng nghe tiếng nói đa chiều dù là bị đau như bò đá. Cũng
nhờ thế mà đất nước đi lên, quan làm việc bất kỳ cương vị nào trong
chính quyền làm cái gì sai lo nhận lỗi mà chấn chỉnh, nhiều lúc gặp áp
lực phải từ chức để chịu trách nhiệm và bảo toàn danh dự...
*Nhìn lại quá trình tranh cử trong đảng Cộng Hoà, Donald Trump đã buộc 16
ứng cử viên chịu thua cuộc. Thế là ông đã thắng cuộc đua mà phần đông
các vị có tên tuổi trong chính trường cũng như trong Quốc hội đều chấp
nhận bỏ chạy. Trump khi được tiến cử trở thành con ngựa cuối cùng của
đảng Cộng Hoà, phải đối diện người đàn bà đã từng quen thuộc đường đi
nước bước giao thiệp của chồng trong 8 năm tại White House, cũng như
kinh nghiệm 8 năm Thượng nghị sĩ tiểu bang New York, và 4 năm Bộ trưởng
ngoại giao dưới thời Obama.
Bà Clinton được một số tỷ phú thường được nhắc nhở nhiều trên báo chí.
Họ lên tiếng ủng hộ cũng như chi tiền cho vận động. Tiêu biểu là George
Soros, Warren Buffet... Bà còn được 57 tờ báo ủng hộ trong đó có nhiều
tờ lớn như New York Times, Washington Post.
Ông Trump chỉ có 2 tờ báo công bố ủng hộ. Bên cạnh đó bà có lợi thế một
số đài TV chuyên môn đưa tin có lợi cho bà mà phân tích hướng dẫn quan
điểm chính trị theo chiều hướng bất lợi cho Trump. Phải nói là một số
đài lớn ủng hộ ra mặt như ABC (phóng viên Martha Raddatz đã khóc khi
biết ông Trump thắng). Theo chân ABC có, CBS, CNN (Cable New Network
người ta chế diễu là Clinton News Network) NBC và đài cable MSNBC. Coi
như bà Clinton nắm trong tay thuận lợi về phía truyền thông. Ông Trump
chỉ có đài Fox News như là luật sư biện hộ cho ông giữa phiên tòa mà bị
cáo chỉ có 2 nhân vật cô đơn.
Giới gây ảnh hưởng công chúng không phải là nhỏ như những celebrities,
các ngôi sao màn ảnh, các ca sĩ... Họ nói Trump thắng họ sẽ dọn ra nước
khác ở (Bryan Cranston, Jon Stewart, Chelsea Handler, Whoopi Goldberg,
Amy Schumer Neve Campbell, Barbra Streisand, Barry Diller, Cher, Lena
Dunham, Keegan-Michael Key, Samuel L. Jackson, George Lopez, Chloë
Sevigny, Al Sharpton, Miley Cyrus...) Bên cạnh đó Clinton được vợ chồng
Obama vận động ráo riết. Obama không bỏ lở cơ hội nào dù là đi nước
ngoài hay gặp các lãnh đạo các quốc gia khác tới Mỹ, để tấn công Trump
là không thích hợp, không đủ tư cách (unfit, unqualified) cho chức vụ
Tổng thống. Ngoài ra Trump phải chiến đấu với đồng đội kỳ cựu trong đảng
Cộng Hoà cũng như phe nhóm cơm chẳng lành canh chẳng ngọt trong đảng.
Kết cục Trump là người kế tiếp làm chủ toà Bạch Ốc. Hơn thua phổ thông
bầu phiếu (popular vote) không thành vấn đề vì luật lấy cử tri đoàn
Electoral vote làm chuẩn (mỗi tiểu bang đều có 2 Thượng nghị sĩ cộng với
số Dân biểu làm thành tổng số electoral vote cho bang đó). Cả nước có
538. Ông Trump thắng quá số cần thiết để trở thành tổng thống được bầu
là 270 và chờ ngày 20 tháng Giêng tuyên thệ nhậm chức.
Trong lúc lo liệu thành lập nội các, ông không có thì giờ nhiều để tổ
chức họp báo, cũng như ông đã không cho báo chí tháp tùng khi tới Toà
Bạch Ốc gặp Obama. Ông bị báo chí cánh tả nhất là tờ New York Times và
nhiều tờ báo đã từng ủng hộ phe thua cuộc, đem so chiếu các đời tổng
thống tiền nhiệm rồi phê bình chỉ trích transition team (ban sắp đặt nội
các bàn giao quyền lực). Trong lúc tổng thống đắc cử Trump đang dồn mọi
nỗ lực hàn gắn chia rẽ sau cuộc bầu cử gây ra, thì ông gặp phải rải rác
các cuộc biểu tình có nơi dẫn tới bạo động, mà bà giám đốc quản lý vận
động tranh cử (campaign manager) Kellyanne Conway phát biểu là có bàn
tay chuyên nghiệp nhúng vào, ám chỉ một tổ chức đảng đối lập đứng đằng
sau. Ông nghị sắp về hưu Harry Reid lãnh tụ thiểu số Thượng viện đổ dầu
vào lửa khi nói: Kẻ xàm xỡ đàn bà thua phổ thông đầu phiếu (Trump a
'sexual predator who lost). Obama trong chuyến đi châu Âu cuối nhiệm kỳ
đã nói trong cuộc họp báo tại Đức về những người biểu tình chống tổng
thống đắc cử Trump là hãy tham dự đừng có im lặng. (urging those taking
part not to remain "silent.") Dù là đổ dầu lên đám cháy nhưng đó là sinh
hoạt trong một nước dân chủ tự do, mọi công dân kể cả tổng thống đều có
quyền góp tiếng nói của mình.
Dầu ai đánh vào bả sườn, vào mông, ông Trump vẫn không thù vặt một người
nào, tiếp tục tiếp đón gặp gỡ bàn thảo cộng tác đại sự với các đối thủ
một phen sống mái khi tranh cử như TNS Ted Cruz, và có thể người gặp
được chọn chức vụ trong nội các, đáng kể là ông Mitt Rommey dù không là
ứng cử viên nhưng chơi xấu Trump sát ván từ sơ bộ đến ngày đại hội đảng
tiến cử Trump, có khi dùng diễn đàn trường đại học để công kích Trump
thậm tệ. Rommey gọi Trump là lừa dối, láo khoét (phony). Trump đáp trả
lại là kẻ thua cuộc (loser), ám chỉ cuộc bầu cử 2012 Rommey thua Obama.
Chưa biết đích xác chính sách đối nội đối ngoại ra sao khi ông chưa thực
sự ngồi vào ghế tổng thống. Ông bắt tay làm thân thiện với những người
đã chống đối ông trong thời gian qua vì quyền lợi chung. Ông đã biểu
dương tinh thần võ sĩ không đạp đối phương khi đã gục ngã, và có thể đây
là bài học quý giá chứng tỏ cho lãnh đạo các nước độc tài CS biết thế
nào khi có quyền trong tay không chơi hèn hạ trả thù ai mà lại ca tụng
tôn sùng để cùng nhau làm việc lợi ích cho quốc gia. Nước Mỹ giàu có văn
minh tiến bộ là nhờ những bộ óc biết giải hòa những dị biệt xung khắc
như chuyện Trump gặp mặt cả bạn lẫn người khác chính kiến khi bắt tay
vào việc thành lập nội các.
Đem cái chuyện của Mỹ để thấy xã hội trong chế độ dân chủ, từ quan tới
dân ai cũng có quyền mở miệng nói lên ý nghĩ và chính kiến của mình.
Quan tự trọng là biết lắng nghe tiếng nói đa chiều dù là bị đau như bò
đá. Cũng nhờ thế mà đất nước đi lên, quan làm việc bất kỳ cương vị nào
trong chính quyền làm cái gì sai lo nhận lỗi mà chấn chỉnh, nhiều lúc
gặp áp lực phải từ chức để chịu trách nhiệm và bảo toàn danh dự.
Nhìn người ta mà ngẫm tới mình. Ở VN, 71 năm qua bao nhiều cái mùa thu
lá rụng bên thềm, người dân âu sầu nhìn lá đỏ muôn chiều. Cái đảng côn
đồ cứ thể dùng côn an trấn áp bóp miệng dân, Nhà tù mở rộng cửa đón
người dân oan kêu gào mất đất trong tay đảng cướp. Tượng đài cất thật
nhiều tốn kém hàng chục tỷ tới hàng trăm cho dân đói rách ngắm nhìn mà
quên cái bao tử đang cồn cào đòi miếng ăn. Những kiểu chụp mũ phản động,
những màn bắt người bỏ tù và xử tội theo luật rừng của đảng đặt ra. Tất
cả đã bóp chết mọi tiếng nói lương tâm yêu nước thương nòi của mọi tầng
lớp dân chúng.
Cũng vì cứa cổ ngay khi tiếng nói của dân vừa ra khỏi họng, đảng vì ôm
chặt cái ngai vàng đã làm đất nước chìm đắm trong đáy vực kinh tế, xã
hội suy thoái đạo đức, văn hóa tiêm nhiễm lai căng của kẻ thù truyền
kiếp Tàu cộng, học đường mất hẳn tính giáo dục căn bản nhân văn mà nặng
phần nhồi sọ tư tưởng của những kẻ đưa con người vào biển khổ vì chủ
thuyết cộng sản. Việt Nam thụt lùi sau Miên, Lào là hoàn toàn lỗi lầm do
đảng CS cai trị bằng sắt máu.
Tuy nhiên người dân phải chịu gánh phần trách nhiệm vì chịu sống dưới
ách nô lệ cho đảng, chấp nhận đói cho đảng no, bằng lòng chịu áp bức để
yên thân. Nếu như cứ thủ phận tôi đòi, bàng quan đứng nhìn công nhân đòi
quyền lợi vô tù, nếu như để mặc cho nông dân đòi lại đất bị cướp vô tù,
nếu như không quan tâm nhà báo, trí thức, luật sư... vô tù vì họ chống
lại đường lối sai lầm của đảng. Nếu như cứ để quan đảng từ dân sự tới
quân đội tha hồ hút máu và ngủ trên xác chết nhân dân, đặc biệt là thảm
họa 4 tỉnh miền Trung do đảng bao che Formosa. Nếu như cứ để đảng sống
dai bảo vệ nồi cơm bằng cách bán và chuyển nhượng đất liền, biển đảo cho
Tàu cộng. Tất cả cái nếu đó tồn tại mà dân chúng không hợp quần chịu
đồng hành đứng lên bằng hình thức này hay phương thức khác như đánh canh
bạc chấp nhận cháy túi hoặc nhận phần thắng, hay chơi hợp quần là sức
mạnh bằng cách mỗi cá nhân tự thắp ngọn đuốc chờ góp tay cho trận đại
hồng thủy nay mai.
Ông Trump thấy thua trước mắt, chiến đấu tới cùng ông đã thắng. Liên
bang Sô Viết tan rã, bức tường Bá Linh sụp đổ. Việc xảy ra có thể xảy
ra. Đảng CSVN cũng không thể tồn tại lâu dài theo bánh xe lịch sử quay.
Có điều tan rã mau là phúc đức cho dân tộc VN sớm thoát khỏi cảnh đọa
đày lầm than làm nô lệ cho Trung cộng mà ĐCSVN đã và đang cấu kết vừa
dâng vừa bán giang san Tổ tiên chúng ta đổ bao nhiêu xương máu để lại
cho con cháu.
No comments:
Post a Comment