Xã luận bán nguyệt san Tự do Ngôn luận số 169 (15-04-2013)
Theo
Từ Điển Tiếng Việt của Trung tâm Từ điển học Vietlex, “Côn đồ” có hai
nghĩa:
1- Kẻ chuyên gây sự, hành hung;
2- Có những hành động ngang
ngược, thô bạo.
Trong khi đó, theo tác giả “Bình luận khoa học Bộ luật
Hình sự” thì “côn đồ là người đã coi thường những quy tắc trong cuộc
sống, có những hành vi ngang ngược, càn quấy, bất chấp sự can ngăn của
người khác, chỉ vì những nguyên cớ nhỏ nhặt nhưng cũng cố tình gây sự…”.
(x. http://phapluattp.vn).
Như thế, việc gây sự hành hung cách ngang ngược, thô bạo, càn quấy với
kẻ khác, bất chấp các nguyên tắc ứng xử văn minh nhân bản trong cuộc
sống, có thể được thể hiện qua lời nói, hành vi bất chợt của một cá
nhân, một nhóm người bình thường. Thế nhưng, tính chất hay hành động côn
đồ cũng có thể xuất phát thường xuyên từ một nhóm người đang nắm quyền
lực trong xã hội qua những biện pháp và chính sách/đường lối bạo lực bất
chấp công lý và luật pháp chân thực.
Cuộc tiến hóa tinh thần của nhân loại về hướng chân thiện mỹ đã đạt
đến một đỉnh cao ở thế kỷ thứ 20 với việc xuất hiện cơ quan Liên hiệp
quốc, Tuyên ngôn quốc tế nhân quyền và hai Công ước hoàn vũ về các quyền
dân sự, chính trị, kinh tế, văn hóa và xã hội. Trong tổ chức và các văn
kiện này, lòng tôn trọng nhân phẩm và sự thật, sự cổ vũ cho công lý và
hòa bình, việc xây đắp tự do và dân chủ, việc hình thành các chế độ cai
trị do sự đồng thuận của quốc dân… là những giá trị được đề cao xưng
tụng. Thế nhưng, cũng chính trong thế kỷ thứ 20, chủ nghĩa, chế độ và
chính đảng Cộng sản đã bẻ ngược dòng tiến hóa, khi công khai và chính
thức chủ trương cướp chính quyền bằng vũ khí, dùng độc tài bạo lực (mà
họ tô vẽ thành “bạo lực cách mạng”, “độc tài vô sản”) để cai trị xã hội,
và coi “cứu cánh biện minh cho phương tiện” (nghĩa là sẵn sàng chà đạp
sự thật và lẽ phải, luật pháp và tình thương, nhân phẩm và sinh mạng)
như nguyên tắc hành xử. Từ đó nhân loại đã chứng kiến bao chế độ khủng
bố, chế độ côn đồ ra đời.
Thí dụ đầu tiên là Lênin ở Nga. Trong
cuốn “Hắc thư về chủ nghĩa Cộng sản”, đồng tác giả Nicolas Werth cho
biết chỉ trong 2 tháng năm 1918, số nạn nhân bị giết của tân chế độ
Lênin là từ 10,000 đến 15,000 người. Đây là những kẻ bất phục tùng mà
chính Lênin đã chỉ thị phải trừng phạt, nhờ tay công an mật vụ lẫn côn
đồ du đãng. Số người bị giết ở mức ước lượng tối thiểu trong chỉ 2 tháng
dưới chế độ Lênin như thế đã gấp 10 lần số nạn nhân của chế độ Nga
hoàng trọn năm 1906 là năm đàn áp dữ dội nhất. Theo tác giả Werth, trong
gần một thế kỷ dưới chế độ Nga hoàng kể từ 1825 đến 1917, tổng số người
bị giết chỉ có 6,321 nạn nhân.
Sang đến Trung Hoa, theo chứng từ
của 46 ông già lịch sử ở hai thành phố Thành Đô và Trùng Khánh, “trong
30 năm đầu cầm quyền của Đảng CS từ 1949 đến 1978, các cuộc “đấu tranh
giai cấp” và “vận động chính trị” do Mao Trạch Đông phát động cứ đợt sau
lại tàn khốc hơn đợt trước, khiến Trung Quốc đại lục phải trải qua mối
đại họa chưa từng có, trở thành một “địa ngục trần gian”… Hầu như các
giới tinh anh không sót một ai đều lần lượt bị đánh, phê và làm nhục,
thậm chí còn phải xa lìa vợ con, gia đình chết chóc tan nát. Trong vòng
30 năm, MTĐ đã tạo ra 8,3 triệu oan hồn, 30 triệu án oan, hơn 300 triệu
người bị đấu tố”. Đặc biệt từ năm 1966-1976, kẻ suốt đời đầy những thủ
đoạn ứng biến, rất biết cách huy động bản năng xấu xa tàn ác nơi con
người này đã phát động cuộc “Cách mạng văn hóa” giết hàng triệu nhân
mạng, xóa sạch văn minh nhân loại, chủ yếu nhờ bàn tay của lũ tiểu yêu
côn đồ mang tên Hồng vệ binh!
Xứng danh học trò của hai tên đồ tể
số một trên đây, Hồ Chí Minh đã phát động cuộc Cải cách ruộng đất long
trời lở đất vì sự tàn ác. Cũng nhờ bàn tay của đám côn đồ trong các đội
cải cách, những tên đầy tớ vô lại, du thủ du thực, cặn bã xã hội được
đặt làm thẩm phán và công tố trong các tòa án nhân dân, HCM một mặt đã
giết trực tiếp và gián tiếp nửa triệu đồng bào miền Bắc, một mặt cướp
toàn bộ ruộng đất vào tay cộng đảng, mặt khác đã hoàn toàn phá sạch đạo
đức gia phong, cơ cấu làng xã vốn đã giữ gìn xã hội VN -nhất là thôn
quê- sống trong trật tự, an bình, nhân nghĩa cả ngàn năm trước đó. Từ
đấy, cách ứng xử tàn ác gian manh đã nhiễm độc toàn xã hội, và quan
trọng hơn, cách hành xử côn đồ vô học đã trở thành một bản năng nơi
những kẻ có quyền dù lớn dù nhỏ trong chế độ.
Tình trạng thê thảm
này càng gia tăng mấy thập niên gần đây, một là sau khi nhà nước mở cửa
kinh tế, đảng viên được quyền kinh doanh, công an quân đội được phép
làm giàu, và cán bộ địa phương được phép “thu hồi” (thực chất là cướp
đoạt) ruộng vườn nhà cửa của người dân theo nguyên tắc “đất đai là sở
hữu của nhà nước”; hai là sau khi mọi tầng lớp xã hội lần lượt đứng lên
vì không chịu nổi ách cai trị độc tài của hàng lãnh đạo, thói tham lam
bóc lột của cán bộ chức quyền, lối hành xử côn đồ vô học của nhân viên
công lực, kiểu tuyên truyền gian dối của các phương tiện truyền thông lề
đảng, đà xuống dốc của một nền giáo dục chỉ gây ra băng hoại vì dung
dưỡng (nếu không muốn nói cổ vũ) bạo hành và gian dối, ngu dân và nô
dịch. Tất cả đã và đang đe dọa sự thống trị của đảng, và do đó, cũng
khiến gia tăng tính chất côn đồ của chế độ, nghĩa là thói ngang ngược
bạo hành, coi thường lẽ phải và sự thật, chà đạp lương tri và luật pháp,
sẵn sàng gây sự hay đàn áp nơi những người đang bảo vệ chế độ hay được
hưởng lợi từ chế độ.
Trước hết, chúng ta thấy có những chính
khách côn đồ. Đó là những kẻ từng thóa mạ các dân oan khiếu kiện tập
thể, các đồng bào biểu tình yêu nước, các công dân đòi đa nguyên đa
đảng, tam quyền phân lập, quốc gia hóa quân đội như những con người “suy
thoái tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống” và ra lệnh cho tay chân
phải xử lý thật mạnh. Đó là những kẻ từng cao giọng lên án những ai góp ý
về Hiến pháp sửa đổi ngoài ý đảng là truyền bá những quan điểm sai
trái, chia rẽ khối đại đoàn kết dân tộc, làm mất lòng tin của nhân dân
vào nhà nước và chế độ, rồi ra lệnh cho công an quân đội phải đấu tranh,
ngăn chặn. Đó là những kẻ ra công lệnh xài cả ngàn tỷ tiền thuế của
nhân dân để huy động cả đạo quân hàng vạn tuyên vận hùng hậu, đem hàng
triệu bản “đảng pháp” tới từng gia đình khắp cả nước, buộc ký đồng ý với
lời hăm dọa; hoặc để thành lập đội binh dư luận viên hưởng tiền lương
hậu hĩ để chỉ làm mỗi việc lên internet theo dõi công dân mạng, binh vực
lếu láo và dối trá cho đảng, chỉ điểm để bắt những bloggers dân chủ can
trường.
Thứ đến là những công an côn đồ. Hạng này thì đã nổi
tiếng từ ngày một tay côn đồ lên làm bộ trưởng CA lâu năm là Trần Quốc
Hoàn (kẻ đã dám cưỡng hiếp rồi giết chết người tình của Hồ Chí Minh).
Đình đám hiện nay là “vị” đại tá từng dẫn 100 cán bộ, công an, bộ đội vũ
trang đầy mình đến cướp đoạt đất, bắn phá nhà anh Đoàn Văn Vươn cách
đây hơn một năm, rồi tuyên bố đó là trận đánh đẹp, nay lại ung dung an
toàn. Rồi cả đám công an giao thông giết người đi đường chỉ vì không đội
mũ bảo hiểm, dám cự cãi nhân viên công lực. Đám công an bảo vệ tòa án
thì bịt miệng khóa tay bị cáo, hành hung nhân dân tham dự và nhà báo lấy
tin, giựt điện thoại máy ảnh, thậm chí đuổi cả người vừa bị chúng đánh
trọng thương gần tòa ra khỏi bệnh viện. Đám công an canh gác các nhà đối
kháng thì ném chất thối vào nhà họ, chặn khách thăm viếng họ, xông vào
cướp máy móc của họ, truy bức họ đến đời con đời cháu. Đám công an phục
vụ cán bộ, đại gia cướp đất thì đánh vỡ mặt dân lành, dày xéo mồ mả tổ
tiên họ, cày nát ruộng vườn họ, và rồi đây có thể sẽ được quyền bắn họ
với lý cớ “chống người thi hành công vụ”. Đám công an canh giữ các tù
nhân lương tâm thì tha hồ bóc lột tí tiền còm gởi thăm nuôi họ, đánh họ
đến thương tật trong tù, bức bách họ phải nhận tội, thậm chí dùng cả
bệnh viện để hành hạ họ nữa….
Tiếp nữa là những trí thức côn đồ
(loại “trí nô ký sinh” với nhiều bằng cấp, học vị, lon lá theo cách nói
của Bs Ngọc). Tay của đám này thường vấy mực nhưng cũng có khi vấy máu
(những tên từng giết các chiến sĩ quốc gia, tín đồ Hòa Hảo thời “Cách
mạng tháng 8”, giết các trí thức chân chính thời “Nhân văn Giai phẩm”,
giết các đồng bào vô tội thời Mậu Thân…). Đầu của đám này có khi đẻ ra
tác phẩm, nhưng cũng có khi đẻ ra những luận điệu bênh vực cường quyền,
ác đảng thối không chịu được. Nào là “Đảng với nhân dân, với nhà nước là
thống nhất. Phủ nhận vai trò của Đảng tức là phủ nhận vai trò của nhân
dân, phủ nhận ý chí, nguyện vọng của nhân dân, phương hại đến nền độc
lập tự do của Tổ quốc, phương hại đến quyền sống, quyền tự do hạnh phúc
của nhân dân. Vì bảo vệ dân mà phải bảo vệ Đảng. Vì bảo vệ dân mà phải
hiến định điều 4”. Nào là “Đảng có đầy đủ phẩm chất đạo đức xứng đáng
làm lực lượng cầm quyền thông qua đánh giá của nhân dân và lịch sử. Sự
tồn tại của Đảng là sự tồn tại hợp hiến, hợp pháp…”. Nào là “Quân đội ta
là một quân đội kiểu mới trong lịch sử nhân loại, mang bản chất cách
mạng của giai cấp công nhân, có tính nhân dân và tính dân tộc sâu sắc do
đảng Cộng sản lãnh đạo”. Cũng xếp vào loại trí thức côn đồ này là những
thẩm phán và công tố trong các phiên tòa chính trị, chỉ biết chặn họng
bị cáo, bịt miệng luật sư, xem nhẹ tranh luận, coi thường luật pháp và
mù quáng tuyên án theo chỉ thị, bất chấp nỗi oan khiên đau khổ của dân
lành và sự tác hại trên công lý của toàn xã hội.
Còn nữa, phải kể
đến một hạng côn đồ khác mà có lẽ chỉ chế độ CS mới có, đó là nhà giáo
côn đồ. Đây là sự mâu thuẫn đến cùng cực, nhưng lại quá nhan nhản sau
mấy mươi năm “trồng người của đảng. Lừng danh trước hết là một hiệu
trưởng tại Hà Giang từng bắt học sinh hành dâm với mình và bán dâm cho
quan chức, rồi để cho các em phải vào lao ngục. Gần đây hơn là những
thầy giáo chơi trò “đổi tình lấy điểm”, giao nộp học sinh cho công an
thẩm vấn, những cô mẫu giáo lấy băng keo dán miệng trẻ thơ, đánh phạt
thô bạo và oan ức khiến học sinh phải tự sát, như tại Lý Nhân Hà Nam,
Cẩm Xuyên Hà Tĩnh…
“Thượng bất chính, hạ tắc loạn”.
Tấm gương
những hạng có quyền trong xã hội nói trên đang làm cho đất nước ngày
càng đầy rẫy hạng côn đồ và cung cách côn đồ, khiến toàn thể cuộc sống
người dân ra điêu đứng, pháp luật bị coi thường, các mối quan hệ công
dân thành căng thẳng và an ninh xã hội bị vỡ nát. Tội này thuộc về ai?
BAN BIÊN TẬP
No comments:
Post a Comment