Đêm
khuya. Đang bàng hoàng ngồi trước màn hình computer với những bản tin
dồn dập về Nhạc sĩ, MC, Nhà báo Việt Dzũng vừa ra đi, thì thằng con tôi
đẩy cửa bước vào, vội vã cách khác thường, nói như lạc giọng: “Việt
Dzũng chết rồi Ba ơi”.
Tôi ngạc nhiên vì con tôi lớn lên ở Mỹ, học trường Mỹ, chơi với bạn bè
nói rặt tiếng Mỹ, thích nhạc Mỹ và chẳng tỏ ra thiết tha cho lắm mỗi khi
trong nhà mở DVD nhạc Việt Nam, thế mà sao nó cũng “worry about” cái
chết của Việt Dzũng như vầy.
Tôi cay cay nơi khoé mắt và thấy trên màn hình rơi, lăn xuống những giọt
nước. Rồi tiếp tục tìm, đọc những bài viết liên quan đến người nghệ sĩ
đa năng đa tài nặng lòng với quê hương đồng bào thì mới té ra hèn gì
(con tôi cũng quan tâm đến người vừa nằm xuống ở Cali): Ngoài cộng đồng
Việt Nam, Việt Dzũng còn nổi tiếng với sinh hoạt nhạc Mỹ một thời.
Nhưng đó là chuyện đa tài và đa công của Việt Dzũng mà báo giới hôm nay
đang viết về Anh. Ở đây tôi chỉ muốn bày tỏ vài cảm nghĩ riêng tây của
một ngời bình thường lâu về người vừa nằm xuống bấy lâu nay mình khâm
phục và cảm mến.
Gần 40 năm rồi sau ngày thôi cuộc binh đao, đã trải qua bao cuộc biệt ly
tử sinh hai bờ, nhưng trước cái chết đột ngột của Việt Dzũng hôm nay,
lần đầu tiên tôi chợt sống lại cái cảm giác mỗi lần bạn đồng đội tôi ngã
gục nơi chiến trường những năm xưa. Viết lên điều này, tôi không dám có
ý nghĩ “thấy sang bắt quàng làm họ”, bởi lẽ trong thế đứng và việc làm
của mình hiện tại, so sánh với những nỗ lực đấu tranh cho quê hương dân
tộc của Việt Dzũng, tôi tự xét thấy mình không xứng đáng “ngang tầm”
đồng đội với Anh.
Suốt cuộc đời lính chiến, tôi đã chịu đựng biết bao đồng đội bên cạnh
gục ngã, nhưng những hụt hẫng do mất mát đã được nhanh chóng khoả lấp
bởi những người lính mới bổ sung. Còn hôm nay, biết lấy ai và dễ gì có
được người thay thế Việt Dzũng trong cuộc chiến đấu không bom đạn nhưng
chẳng kém phần gian nan, bởi không thiếu những nhát dao đâm phía sau
lưng Anh từ những người mệnh danh cùng chung chiến tuyến.
Tại sao “biết lấy ai và dễ gì có được người thay thế Việt Dzũng” thì mọi
người đã có câu giải đáp qua những gì Anh đã làm suốt gần 40 năm qua và
đang được các cơ quan truyền thông loan tải dồn dập với những nỗi tiếc
thương Anh vô bờ.
Chính vì vậy mà viết cho Việt Dzũng vừa nằm xuống, tôi không biết làm gì
hơn ngoài việc bày tỏ nỗi đau mất mát cùng lòng tiếc thương trước sự ra
đi đột ngột của một người con hiếu để của mẹ Việt Nam trong khi Mẹ Việt
đang mong đợi hơn bao giờ những đứa con như Dzũng.
Bên sự tri ơn Việt Dzũng đã cho những người ở lại chúng tôi trong nhà tù
nhỏ cũng như trong nhà tù lớn món quà tinh thần vô giá qua bài hát “Một
chút quà cho quê hương”, vân vân, xin Anh tha thứ cho chúng tôi món nợ
không bao giờ có thể trả. Đó là chúng tôi, những người đàn anh đã không
làm tròn bổn phận bảo vệ được Tổ quốc đồng bào trong đó có cậu thiếu
niên tàn tật Nguyễn Ngọc Hùng Dũng giữa Thủ đô Sai Gòn, để cậu phải bỏ
quê hương ra đi với bà ngoại lênh đênh thập tử nhất sinh trên biển cả và
nay thì không có ngày trở về.
Xin dâng lên đây nén hương lòng tiếc thương người em về tuổi tác nhưng
là anh về công lao đóng góp cho Quê hương đồng bào sau ngày mất nước
Việt Dzũng, đồng thời nguyện xin Thiên Chúa, mà Anh lúc còn sống luôn
đặt niềm tin tưởng và lòng cậy trông, đưa linh hồn Giu-Se về nước Thiên
Đàng.
Xin Anh, nhờ Ơn Trên, phù hộ cách riêng cho những ai còn sống đang tiếp tục con đường Anh từng đồng hành và gây nguồn cảm hứng.
No comments:
Post a Comment