Võ Trung Dung
Nguồn: Internet
December 14, 2009
LGT: Chuyện người Việt bỏ tiền ra để được đưa ra ngoại quốc sống (dặc biệt là ở Anh và Pháp) thì chúng ta đã nghe nói với những hình ảnh trong một số kỳ trước. Chúng ta cũng được nghe cách đối xử tàn tệ của những kẻ chủ mưu tổ chức, móc nối với chính quyền ở VN, để đem những người dân muốn tìm một đời sống khá hơn (trong tưởng tượng) ở ngoại quốc. Những người này đã trở thành những di dân bất hợp pháp, không có nghề ngỗng hay khả năng gì, và đang được Pháp tìm cách giải quyết cho họ trở về VN, vì những người này không phải là những người tị nạn chính trị, bỏ nước vì lý do chính trị. TTVN xin giới thiệu thêm một khiá cạnh sống của những người này. Qua đó, chúng ta có thể thấy rằng đây là một vấn đề phức tạp, với những con người rất là khác biệt và không ai tin ai.
--------------------
“Muốn quay về nhưng cách trở núi non/Đường xa lắm em ơi xa ngàn dặm”
- đó là hai câu trong một bài thơ nhớ nhà, nhớ quê quay quắt của một người Việt sống bất hợp pháp trong rừng Calais (Pháp) mà nhà báo Việt kiều Võ Trung Dung đã gặp.
Tôi lái ô tô rời thủ đô Paris lúc hừng đông và mất 3 giờ 30 phút vượt đoạn đường 230km để tìm gặp những người Việt di cư lậu đang tìm đường sang Anh. Những ngày cuối tháng 11, nhờ khí hậu vùng biển nên mùa thu ở vùng Calais vẫn còn ấm áp. Đến làng Téteghem, không xa thành phố cảng Dunkerque, thủ phủ của vùng Calais, tôi tìm thông tin bước đầu từ bà chủ tiệm bánh mì ở góc phố.
“Bà có biết những người Việt di cư lậu đang sống ở đâu không?”. Bà chủ tiệm nhanh nhảu: “Có chứ. Hồi sáng tôi còn trông thấy họ cách đây 3km. Thấy họ đang bị lạnh. Tôi có cho họ vài ổ bánh mì. Tôi cũng biết có những người Việt ở Angres, hơi xa hơn. Tôi nghĩ ở đó còn đông hơn. Trông họ tội quá! Sống trong rừng mùa này chắc là cực lắm...”. Thế là tôi lên xe trực chỉ Téteghem, rồi sau đó đi Angres.
Trên đường đi, bên trái là cánh đồng củ cải, bên phải là con đường ngập bùn len lỏi giữa những hàng cây lúp xúp. Nhắm theo hướng những túi nilông, vỏ chai nước vứt lăn lóc bên đường, tôi lái xe xuống con đường mòn, đi vào nơi cách đường nhựa khoảng 300m.
Thấp thoáng phía xa hai bóng người đang ôm mấy bó cây khô làm củi. Trông thấy tôi họ bỏ chạy thật nhanh. Tôi tiếp tục đi ngang qua một cái lều. Bên trong không một bóng người. Hẳn họ cũng không ở xa nơi đây vì còn thấy mấy chiếc bàn chải đánh răng trên một bàn gỗ thấp. 16 chiếc cả thảy. Cũng dễ dàng nhìn ra những cái mền gấp trong góc căn lều tạm bợ.
“Có người đến, có người đến!”. Tôi nghe loáng thoáng tiếng người nói bằng tiếng Việt. Tôi cứ theo hướng có tiếng người mà đi. Trước mắt tôi giờ đây là khu vực có nhiều căn lều tạm bợ. Không một bóng người. Nhưng hai nồi cháo gà nghi ngút khói trên hai cái bếp tạm nấu bằng củi.
“Anh chị ơi, tôi là người Việt mình nè!”, tôi hét lên.
Tiếng bước chân giẫm trên lá khô sột soạt vọng lại. Những bóng người rón rén xuất hiện. Cả nam lẫn nữ. Họ vội lấy tay che mặt khi trông thấy chiếc máy ảnh lủng lẳng trước ngực tôi. Tôi vội trấn an ngay: “Anh chị đừng sợ. Tôi chỉ muốn đến hỏi chuyện. Tôi chỉ chụp ảnh khi nào anh chị đồng ý...”.
Cuộc chuyện trò của chúng tôi thường bị ngắt quãng bởi những đợt ho. Thời tiết lạnh của miền bắc nước Pháp, khí trời ẩm ướt cùng điều kiện sống thiếu vệ sinh đã mài mòn sức khỏe họ nhanh chóng. Thật khó tưởng tượng cảnh người ta phải sống trong những điều kiện tồi tệ thế này ở nước Pháp. Tôi từng thấy những cảnh sống như vậy ở nhiều nơi khác trên thế giới, nhưng là ở những quốc gia đang bị chiến tranh như Sudan, Iraq hoặc Palestine...
Ngày mai sẽ ra sao? Đó là tâm trạng của hai người đàn ông trong ảnh
cũng như nhiều đồng hương khác sống trong rừng Calais - Ảnh: Võ Trung Dung
Một phụ nữ đang nấu cơm cho cả nhóm trên cái bếp tạm bợ
trong khu rừng hoang Calais (Pháp)
Bên ngoài một căn lều vừa tạm bợ vừa dơ bẩn.
Có khoảng 7-12 người Việt ở Téteghem và 27-40 người ở Angres
Họ phải đi lấy nước từ những họng nước công cộng dùng rửa đường, chữa cháy
Một nhóm người Việt trên xe buýt trở về khu rừng hoang Calais sau khi đi siêu thị.
Họ phải tính toán, dè sẻn từng xu
Hai thanh niên phá tung một tấm pallet gỗ tạp để làm củi đốt. Đêm đến họ không có điện,
không có đèn, chỉ có cách đốt gỗ tạp lấy ánh sáng và sưởi ấm
Hai người trong nhóm ôm bánh mì xin được trong làng băng qua cánh đồng về khu lều.
Dân cư trong làng khá tốt bụng, mọi người thường đi ngang đưa đồ ăn cho người Việt
Cộng đồng người Việt ở thành phố Dunkerque biết những người Việt này ít ăn món
Tây nên đem gạo và nước mắm đến cho. Ba người Việt nấu cơm trưa cho mọi người
tại rừng hoang Téteghem
Đàn ông thường giết thời gian bằng những bàn cờ tướng
Ăn mì qua bữa, tối đến họ sẽ đi bộ 3,4km đến khu đậu xe tải rồi tìm đường sang Anh
No comments:
Post a Comment