Nhà vẽ kiểu Việt Nam đưa một ‘tay mơ’ vào chung kết ‘Launch My Line’
Bài: Orchid Lâm Quỳnh
Hình: Thái Nguyễn cung cấp
Dù đã hai tháng trôi qua, trong tôi còn vẫn rất rõ cảm giác của mình trong buổi sáng hôm ấy, Tim tôi đập thật mạnh, mắt mở to, cay xè, lao khỏi phòng miệng hét toáng lên: “Mẹ ơi, thằng Thái trên T.V.!” Tôi không thể tin vào mắt mình! Niềm vui, pha lẫn sự xúc động, khiến tôi mất bình tĩnh. Tôi thật sự mất bình tĩnh khi nhận thấy, Thái, xuất hiện trong một đoạn quảng cáo về một chương trình mới của Bravo channel. Chương trình mà cách nay mấy năm đã là nơi khám phá ra hai nhân tài Việt Nam, đó là Chloe Ðào, nhà tạo mẫu đoạt giải nhất của chương trình Project Runway, và người thứ 2 là Hung Huynh, mang danh hiệu Top Chef.
Tôi hồi hộp mở computer, trang của show “Launch My Line,” và một lần nữa lại hét toáng lên, “Ðúng rồi, đúng là thằng Thái rồi!” Vậy là bạn tôi, Thái Nguyễn, đã... Finally made it!!!
Thái Nguyễn là một tên khá quen thuộc trong cộng đồng Việt Nam. Tên Thái Nguyễn gắn liền với những kiểu design mới lạ, trong các chương trình của trung tâm băng nhạc lớn tại hải ngoại như Thúy Nga, Asia, và Vân Sơn...
Mẹ khóc vì con muốn làm thời trang
Thái Nguyễn qua Mỹ năm 12 tuổi, cùng gia đình định cư tại Olympia, tiểu bang Washington. Ngay từ những ngày còn ở Việt Nam, dù còn rất nhỏ, Thái đã có khuynh hướng thích thiết kế thời trang - có lẽ một phần vì gia đình làm chủ tiệm may tại Việt Nam. Tuy nhiên, Thái lại không được sự ủng hộ của ba mẹ khi Thái quyết định sang Cali để được vào trường Fashion Institute of Design and Merchandising (FIDM), một trong những trường nổi tiếng của Mỹ trong lãnh vực fashion design.
Cũng như những bậc cha mẹ Việt Nam khác, ba mẹ Thái tin rằng, thế giới fashion design, sẽ không có được sự bình an. Vì vậy, phản ứng đầu tiên khi nghe Thái nói muốn học design, mẹ Thái đã òa khóc. Trong lòng người mẹ Việt Nam, bà chỉ muốn con mình học một nghề thật vững chắc, kiếm thật nhiều tiền, để được an nhàn trong cuộc sống. Hơn nữa, bà không hề muốn con phải xa nhà. Nhất là sau khi bà nghe những “huyền thoại” không đẹp lắm về Cali. Ai sẽ hướng dẫn cho con? Ai sẽ săn sóc cho con, và điều quan trọng nhất (trong suy nghĩ của một bà mẹ Việt Nam) rồi ai sẽ nấu cho con những món nó thích? Quá nhiều sự bất an trong cuộc sống trước mặt!
Ðêm Prom năm cuối trung học, trong show biểu diễn talent dành cho học sinh. Thái đã thiết kế 20 mẫu áo riêng cho Prom. Và đó là màn biểu diễn fashion show đầu tiên trong đời. Thế đó, cùng với những tràng pháo tay tán tưởng từ đêm diễn, Thái quyết định giã từ Olympia, dù cho mẹ Thái tiễn con, nước mắt giọt ngắn giọt dài.
Ba mẹ Thái đành lái xe theo con, dọc từ Olympia đến tận Cali. Trước khi chia tay con, mẹ Thái vẫn cố gắng thuyết phục một lần cuối cùng, “Con ơi, bây giờ con muốn về lại, vẫn còn kịp con à!” Nhưng Thái đã quyết, đã tin một cách tuyệt đối: Ði là con đường duy nhất!
Ðể theo đuổi ước mơ, và cũng để chứng tỏ với ba mẹ, mình sẽ sống vững và đang sống đúng. Thái cố gắng không để ba mẹ bận tâm với con về tài chánh. Một ngày 3 jobs. Buổi sáng Thái đi dọn dẹp trong chợ, buổi trưa đi cắt vải cho tiệm Joann, và buổi tối đi làm tại một tiệm food to go. Với dáng người nhỏ bé, chưa đầy 100 pounds, Thái vừa học vừa làm, có hôm về đến nhà Thái tưởng như mình không dậy nổi hôm sau. Anh nghĩ đến mẹ, nghĩ đến ước mơ ngày được nhìn thấy các cô người mẫu mặc chiếc áo do chính mình may. Có đêm Thái mơ thấy mình hướng dẫn các cô người mẫu, cao vòi vọi trên runway cùng với nụ cười rạng rỡ của người mẹ thân yêu.
Sau hai năm học, ngày ra trường, ngơ ngáo trước ngưỡng cửa tương lai, Thái đã không dám báo với ba mẹ. Thái, 19 tuổi, một mình với lễ ra trường, hoang mang, âu lo lẫn chút sợ hãi. Nhưng chỉ vài hôm sau ngày ra trường, Thái nhận được cú phone báo cho biết: Anh là một trong mười người được chọn học tiếp năm thứ ba, trong số mấy trăm sinh viên ra trường.
Lần ra trường kỳ này, biết chắc những hào quang mình sẽ được đón nhận, Thái quyết định chia sẻ với gia đình. Người mẫu của Thái không còn là những cô bạn học, mà là những cô người mẫu chuyên nghiệp. Khán giả của Thái không chỉ là những học sinh cùng trang lứa, mà là những người có tên tuổi trong lãnh vực thời trang, và họ đã phải trả $250 cho mỗi vé, để được vào tham dự. Thái cũng kể lại một chuyện vui bên lề. Hôm đến để chuẩn bị cho các cô người mẫu trình diễn, đang ngơ ngáo thì một security chận lại hỏi: “Ê! mày tìm mẹ mày hả?” Thái khi ấy 20 tuổi, 98 pounds!
Ðường dẫn vào BCBG
Và có lẽ, không một ai, kể cả Thái, nghĩ rằng những hào quang kia chỉ là bước bắt đầu. Vừa bước vào tuổi 20, vừa dự lễ ra trường tại LA, một thành phố của cơ hội, Thái được nhận ngay vào làm việc cho BCBG, một clothing line nổi tiếng toàn thế giới. Kể lại chuyện được nhận vào BCBG. Thái vẫn còn xúc động. “Rất tình cờ!” Anh nói, trong 1 buổi tiệc tại LA, anh đã mặc chiếc quần jean do chính mình thiết kế, không ngờ trong số khách tham dự có một sếp lớn của BCBG. Ông ấy đến hỏi Thái, anh mua quần ở đâu? Khi nghe Thái nói chính anh là người vẽ và tự may lấy. Ông “Mỹ” há hốc mồm. Không đầy một tuần, Thái trở thành nhân viên cho denim division của BCBG.
Trung Tâm Asia
Dù làm cho BCBG, một clothing line nổi tiếng của dòng chính, nhưng Thái luôn mơ ước có ngày được biết đến trong cộng đồng người Việt. Khi có người giới thiệu với Trung Tâm Asia, anh bỏ ngay BCBG, không tiếc thương mà lòng còn hân hoan hớn hở.
Nhờ thế, tôi đã gặp Thái tại Trung Tâm Asia, như một định mệnh, 2 đứa trở thành bạn thân, đơn giản 2 đứa mang cùng hoài bão, mong muốn được làm trong ngành giải trí, mong muốn mang lại cho mọi người niềm vui (nhất là những người thân). Hai đứa rạng rỡ, hân hoan, tươi rói của tuổi trẻ vừa bước vào đời. Và như một định mệnh, cả hai đều vấp ngã sau những bước đầu tiên!
Thế đó. Khi hình ảnh của bạn tôi trên T.V, người đã chia sẻ những chua xót trong những năm đầu của tuổi 20, tôi như vỡ òa trong niềm tự hào và hạnh phúc. Chúng tôi đã cùng chia sẻ nỗi xót xa trong quá khứ. Tôi còn nhớ rất rõ lần đầu tiên, tôi được mặc trên người bộ áo dài thiết kế riêng cho mình (chiếc áo Thái làm cho tôi cách đây gần 10 năm, mà tôi vẫn cất giữ). Thái và tôi nắm tay nhau để cùng bước ra sân khấu. Sự xúc động, tràn trên 2 khuôn mặt trẻ. Và tôi cũng nhớ rất rõ, sau đó không lâu, hình ảnh Thái và tôi, mỗi đứa một góc, ngồi nhìn nhau không biết nói gì ngoài câu, “Thái buồn quá!” “Ừ Orchid cũng buồn quá!” Lúc đó, tôi chỉ mới 18, Thái được 20. Hai đứa bước vào thế giới mới, lòng mở hội như cánh chim ra ràng. Quá hạnh phúc, chúng tôi chia sẻ những tràng pháo tay, những ánh hào quang với tất cả mọi người. Cả hai đứa, quá trẻ, quá ngô nghê để có thể nhận ra mặt trái của tấm huân chương, mặt trái của đời sống. Và cả hai, đã ngã quỵ!
Launch the Line
Launch the Line là một chương trình mới của Bravo. Cuộc thi dành cho những người có chuyên môn về những lãnh vực riêng. Thí dụ như nấu ăn, kiến trúc sư, nhà văn, C.E.O của một công ty lớn, D.J, v.v... Và, đài truyền hình sẽ chiếu cho đông đảo quần chúng xem khi trong vòng 2 tháng.
Thái tham dự cuộc thi dành cho những người thiết kế áo quần. Hàng ngàn người gởi đơn dự thi, những thí sinh phải trải qua nhiều đợt tranh tài để cuối cùng còn 10 cặp vào chung kết. Cuộc thi được chiếu hàng tuần trên truyền hình và mỗi tuần sẽ là một cặp thí sinh bị loại! Hai tháng trôi qua, mỗi tuần tôi như cùng với Thái nôn nả theo cuộc thi. Tôi ngồi đông cứng trước truyền hình, nín thở theo dõi mỗi bước đi của cô người mẫu. Mẹ tôi lăng xăng chụp hình Thái trong tivi, nhưng lần nào khi bấm máy, thì hình Thái đã qua. Mẹ tôi như sợ nếu không bấm được hình Thái “trên” tivi thì không có “bằng chứng” là Thái đã được “lên” tivi Mỹ. Cuối cùng thì bà chụp hàng mấy chục tấm nhưng không có tấm nào có Thái.
Ngày hôm nay, khi ngồi trước máy để viết về Thái, Thái vẫn còn xuất hiện, nghĩa là sau 7 tuần Thái vẫn “còn.” Ôi, “Nó” có biết tôi đã thắt cứng ruột gan mỗi khi ban giám khảo tuyên bố ai đó bị loại. Tôi muốn ôm họ thương mến mỗi khi bạn tôi không bị gọi tên cho ra về.
Vào được Top 3
Cuối cùng, nếu Thái không là “Hoa Hậu” cũng là “Á Hậu,” anh đã trải qua giai đoạn bị loại. Nếu anh được chọn hàng đầu, bà Merle Ginsberg sẽ có được cho riêng mình một clothing line bán trên toàn thế giới và Thái sẽ được 50 ngàn tiền thưởng. Nói về cuộc thi, giọng Thái như có thêm nốt nhạc.
“Vui lắm Orchid ơi... Nghề của mình là phục vụ mọi người. Thường thì Thái phải lo lắng, sửa soạn cho ca sĩ từng ly từng tí. Vậy mà trong suốt khoảng thời gian quay show, Thái được họ chiều như ông hoàng. Trong vòng 1 tháng. Mỗi ngày, có limousine đến đón tận cửa, có người lo cho áo quần, tóc tai. Thích lắm!”
Thái còn nói thêm, dù thắng hay thua, dù được $50,000 hay không, Thái cảm thấy rất hạnh phúc vì đã trải qua 1 tháng trời đón nhận ánh hào quang từ một công việc mình yêu thích.
Thái muôn đời chỉ là “thằng Thái”
Ngồi nói chuyện cả buổi, tôi nhận ra một điều, dù có trải qua bao nhiêu giai đoạn của cuộc sống, dù có đi ra từ một trường nổi tiếng của Hoa Kỳ, dù có được làm việc trong dòng chính, dù có nhận những hào quang từ kinh đô ánh sáng. Cuối cùng bạn tôi vẫn là một thanh niên rất Việt Nam. Bạn tôi vẫn giữ cho mình những đức tính thật Việt, dù chính đức tính này đã mang lại những khó khăn trên bước đường sự nghiệp.
Thái tâm sự, “Người Việt Nam luôn dạy mình phải sống khiêm nhường. Tuy đây là đức tính cao quý, nhưng đôi khi những người xấu sẽ lợi dụng sự khiêm nhường để hại mình. Trong thị trường Mỹ, họ không hề chuộng sự khiêm nhường, có tài thì phải khoe, có gõ, thì cửa mới mở. Và những cánh cửa luôn mở rộng, nhất là cho tuổi trẻ.”
Vậy mà Thái đã từng đóng cánh cửa ở dòng chính, để trở về với cộng đồng Việt Nam. Hiện nay, Thái có riêng cho mình một tiệm áo quần mang tên Thái Nguyễn trong khu Catinat Plaza tại quậnCam. Tại đây cùng với partner là Helen Nguyễn, Thái có khá nhiều khách hàng, đa số là ca sĩ, và cô dâu. Có lẽ vì vậy, trong tháng tới, Thái sẽ cho ra đời 2 nhãn hiệu mới Casual Label và Thái Nguyễn Couture, dành riêng cho cô dâu với những bộ áo có 1 không 2. Tôi mê mải với những sắc màu rực rỡ trong tiệm, mê mải với những rộn ràng trong những thành quả Thái vừa đón nhận. Tuy vậy, tôi không thể nào không thấy sự ngậm ngùi khi mỗi lần câu chuyện quay về quá khứ.
Tôi hiểu sự ngậm ngùi của Thái. Tôi hiểu được câu nói, “Bây giờ mình có là gì đi chăng nữa, thì bao giờ, trong mắt họ, Thái muôn đời chỉ là ‘thằng Thái’ và Orchid bao giờ cũng là ‘con Orchid’!”
Lòng tôi nhói đau, cuối cùng, tôi hiểu ra, dù bạn tôi có nổi tiếng đến đâu, bạn tôi có nhận được hàng vạn tràng pháo tay, hàng chục tấm huân chương của thế giới. Ðó cũng chỉ là những món quà từ người dưng. Thái chỉ chờ đợi sự chấp nhận của cộng đồng Việt Nam. Vì dù gì đi nữa, đó cũng là người thân, là ruột thịt, là người Thái yêu và cần trong cuộc sống.
Sau buổi nói chuyện với Thái, tôi biết chắc một điều: Thái hiểu, tôi đã hãnh diện biết bao về Thái. Tôi đã từng đau chung niềm đau với Thái, thì bây giờ, khi Thái thành công, cho tôi được vui cùng niềm vui với Thái Nguyễn, người bạn tài hoa của “con Orchid.”
No comments:
Post a Comment