Vào ngày 13 tháng 11 vừa qua tất cả các báo chí lề đảng đều chạy những tít lớn ở trang đầu, loan tin vui rằng “Việt Nam Trúng Cử Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hợp Quốc Với Số Phiếu Cao Nhất”. Thông Tấn Xã Việt Nam thì đưa tin ngắn gọn nhưng cũng thể hiện đầy tự mãn và hãnh tiến rằng “với
184 phiếu thuận trên tổng số 192 phiếu, Việt Nam trúng cử với số phiếu
cao nhất trong số 14 nước thành viên mới và lần đầu tiên trở thành thành
viên Hội đồng Nhân quyền Liên Hợp Quốc.
Việc Việt Nam trở thành thành viên Hội đồng Nhân quyền là sự kiện có ý
nghĩa quan trọng đánh dấu bước tiến mới trong nỗ lực triển khai chính
sách đối ngoại độc lập, tự chủ, tích cực, chủ động hội nhập quốc tế theo
tinh thần Nghị quyết Đại hội Đảng lần thứ XI và Nghị quyết 22 của Bộ
Chính trị về hội nhập quốc tế.
Đây cũng là sự ghi nhận của cộng đồng quốc tế đối với những thành tựu
của Việt Nam trong việc đảm bảo ngày càng tốt hơn các quyền của người
dân trên tất cả các lĩnh vực chính trị, xã hội, kinh tế, văn hóa, giáo
dục, tôn giáo, tín ngưỡng…
Việc Việt Nam trúng cử với số phiếu cao cũng thể hiện vị thế và uy tín ngày càng cao của đất nước trên trường quốc tế.
Trong nhiệm kỳ 3 năm sắp tới làm thành viên Hội đồng Nhân quyền, Việt
Nam sẽ có cơ hội đóng góp trực tiếp một cách xây dựng và trách nhiệm
vào công cuộc bảo vệ và thúc đẩy các giá trị quyền con người trên phạm
vi toàn thế giới, cũng như có điều kiện chia sẻ và học hỏi những kinh
nghiệm tốt từ bạn bè quốc tế nhằm đảm bảo sự thụ hưởng ngày càng tốt hơn
các quyền của mỗi người dân Việt Nam.”
Tờ Tiền Phong, một cơ quan ngôn luận của đảng cộng sản Việt Nam thì khẳng định rằng: “Việc
Việt Nam trở thành thành viên Hội đồng Nhân quyền là sự kiện có ý nghĩa
quan trọng đánh dấu bước tiến mới trong nỗ lực triển khai chính sách
đối ngoại độc lập, tự chủ, tích cực, chủ động hội nhập quốc tế theo tinh
thần Nghị quyết Đại hội Đảng lần thứ XI và Nghị quyết 22 của Bộ Chính
trị về hội nhập quốc tế.
Đây cũng là sự ghi nhận của cộng đồng quốc tế đối với những thành
tựu của Việt Nam trong việc đảm bảo ngày càng tốt hơn các quyền của
người dân trên tất cả các lĩnh vực chính trị, xã hội, kinh tế, văn hóa,
giáo dục, tôn giáo, tín ngưỡng…”
Trong khi đó, đối với các cộng đồng Người Việt Quốc Gia ở hải ngoại,
cũng như đối với các tổ chức quốc tế nhân quyền Human Rights Watch,
Amnesty International… thì sự kiện Việt Nam đắc cử vào Hội Đồng Nhân
Quyền Liên Hiệp Quốc là một việc rất khó hiểu và mang đến nhiều quan
ngại, bởi Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc được xem như là một loại
tòa án công luận với một chức năng quan yếu là xem xét đến tất cả các
loại vi phạm nhân quyền xảy ra ở bất cứ nơi nào trên thế giới để đưa ra
chỉ trích và phê phán trước Hội Đồng Nhân Quyền mà các quốc gia vi phạm
nhân quyền đó sẽ lấy làm khó chịu với cảm giác bị bêu xấu về mặt chính
trị trên trường quốc tế, trong khi đó Việt Nam từng được ghi nhận là một
quốc gia có thành tích nhân quyền tồi tệ nhất thế giới với hàng lọat
nhưng vụ bắt bớ, xét xử và tuyên phạt những bản án nặng nề một cách vô
tội vạ đối với những người bất đồng chính kiến, với tầng suất ngày càng
cao trong thời gian gần đây.
Cũng cần nhắc lại rằng với nghị quyết 4181 với các điều khoản lên án
chủ nghĩa cộng sản và đồng nhất chủ nghĩa này với tội ác chống lại loài
người, trong đó “…Việt Nam, Trung Quốc, Bắc Hàn và Cuba là bốn quốc
gia mà chế độ cộng sản hiện vẫn còn cầm quyền, đều là những quốc gia vi
phạm nghiêm trọng quyền con người. Những vi phạm này tuy khác nhau về
cấp độ văn hoá, về ranh giới quốc gia, cũng như tùy giai đoạn lịch sử
nhưng đều có chung những cuộc giết người tập thể, ám sát, thủ tiêu cá
nhân không cần xét xử, biến đất nước thành trại tập trung với sự đầy đọa
con người về thể xác cũng như tinh thần: tra tấn, nô lệ hoá, lao động
khổ sai, tù đầy, khủng bố tập thể, ngược đãi, ám sát vì lý do chủng tộc,
tôn giáo, chính kiến; vi phạm quyền tự do tư tưởng, xúc phạm lương tâm
con người, cấm tự do báo chí, tự do chính trị, độc tôn, độc quyền, độc
đảng…” Cùng với đó, nhiều năm liền Việt Nam cũng bị bộ ngoại giao Hoa Kỳ xếp vào nhóm các quốc gia “vi
phạm nghiệm trọng các quyền tự do dân chủ, là một quốc gia hoàn toàn
không có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí và tự do tôn giáo”.
Ngay sau khi có kết quả cuộc bầu cử vào Hội Đồng Nhân quyền gây nhiều
thất vọng cho các tổ chức và cá nhân hoạt động nhân quyền trên thế giới
với việc Việt Nam, Trung Quốc và Cuba trở thành những thành viên mới
của nhiệm kỳ 2014 – 2016, Bà Peggy Hicks, Giám Đốc Vận Động Toàn Cầu của
tổ chức Human Rights Watch, tỏ ý nghi ngờ về hồ sơ nhân quyền của một
số thành viên đắc cử “Năm nay không may là một số nước vi phạm nhân
quyền tệ nhất đã quay trở lại hội đồng, trong đó có Trung Quốc, Nga,
Ả-rập Saudi và Cuba. Và tôi cho rằng điều đó có nghĩa là những nước bảo
vệ nhân quyền trong hội đồng phải làm tròn nghĩa vụ của mình và sẽ phải
nỗ lực gấp đôi để đạt được kết quả thực sự trong năm tới.” Một nhóm
vận động khác, có tên là U.N. Watch nói trong một thông cáo rằng việc
bầu chọn những nước này giáng một “đòn nặng” vào uy tín của Hội đồng
Nhân quyền và gửi đi thông điệp rằng “chính trị lấn át nhân quyền.”
Ông Phil Robertson, Phó Giám đốc phụ trách khu vực Châu Á của tổ chức
Human Rights Watch, là người nắm rất rõ tình trạng vi phạm nhân quyền
tại Việt Nam thông qua việc thường xuyên theo dõi sát sao các vụ bắt bớ,
giam cầm các nhà bất đồng chính kiến với các phiên tòa không đáp ứng
đúng những quy trình và chuẩn mực quốc tế cũng như các tiêu chuẩn xét xử
công bằng, đã mạnh mẽ lên tiếng ngay sau phiên tòa xét xử luật sư Lê
Quốc Quân tại Hà Nội, vào ngày 02 tháng 10 rằng: “Chính quyền Việt
Nam đã làm cho tình trạng nhân quyền ở Việt Nam hiện nay suy thoái rất
trầm trọng trong hai năm qua. Chúng ta thấy tòa án Việt nam càng ngày xử
càng nhiều những bloggers, những người dân phản đối chính quyền chiếm
đất đai, nhà cửa của họ, và những tín đồ tôn giáo. Nói chung là chính
quyền đàn áp quyền tự do bày tỏ ý kiến và tự do hội họp của rất nhiều
người thuộc mọi giới.”
Một thống kê của Human Rights Watch về tình trạng vi phạm nhân quyền
của Việt Nam cho thấy rằng chỉ trong năm 2013 thôi, Việt Nam đã kết án
46 nhà hoạt động dân chủ và nhân quyền với những bản án hết sức nặng nề
chỉ vì họ chỉ trích những vi phạm nhân quyền của chính phủ và bày tỏ
quan điểm chính trị của họ một cách ôn hòa. Cũng trong năm 2013, bên
cạnh việc ngăn chặn các hoạt động tôn giáo, các sinh hoạt chính trị của
người dân như thường lệ, nhà nước CSVN cũng đã sao chép một chính sách
đàn áp người sử dụng internet tại Nga để cho ra đời tổ chức Dư Luận
Viên, – government internet commentators hoặc online commentator,
internet polemicists hay public opinion shapers – là một tổ chức của các
cá nhân, các nhóm người được chính phủ thuê, hướng dẫn và đào tạo để
thực hiện tuyên truyền, tranh luận và hướng dẫn dư luận về mặt nội dung
trên mạng Internet. Đây là một đội ngũ hoạt động song hành với “công an
mạng” là nhóm người thuộc lực lượng quốc phòng hay an ninh, với nhiệm vụ
tuyên truyền các tư tưởng thân chính phủ cũng như bao biện cho những
chính sách và hành vi phản dân chủ chủa chính phủ trên mạng, Cùng với
việc đó, Chính phủ cộng sản Việt Nam cũng ban hành hành nghị định 72 với
42 điều khoản hết sức phi dân chủ nhằm kiểm duyệt và hạn chế phạm vi sử
dụng internet của người dân. Tất cả những việc làm đó, những cách hành
xử đó rõ ràng đã làm cho Việt Nam trở nên “mâu thuẫn” với các Công ước
Quốc tế về Quyền Dân sự và Chính trị mà Việt Nam đã tham gia ký kết vào
năm 1993. Vậy thì với tiêu chuẩn nào mà Việt Nam được bầu vào Hội Đồng
Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc? Phải chăng các nước thành viên đã hoàn toàn
mù thông tin về Việt Nam nên đã ủng hộ Việt Nam đến 84/92 phiếu?
Ấy vậy mà vừa khi được đắc cử vào Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc,
thì Bộ trưởng ngoại giao Phạm Bình Minh của Việt Nam đã huênh hoang
rằng “….Quan điểm của Đảng và Nhà nước ta coi quyền con người là giá
trị và nguyện vọng chung của nhân loại, thể hiện chính sách nhất quán
tôn trọng, bảo đảm quyền con người và chủ trương tăng cường đóng góp và
thúc đẩy hợp tác quốc tế của ta trên lĩnh vực này.
Vì vậy, việc Việt Nam được bầu là thành viên Hội đồng Nhân quyền
với số phiếu rất cao, thể hiện sự tín nhiệm mà đông đảo các quốc gia
thành viên LHQ dành cho Việt Nam, có ý nghĩa to lớn về nhiều mặt.
Trước hết, điều này cho thấy sự ghi nhận, đánh giá cao của cộng
đồng quốc tế đối với chính sách, nỗ lực và thành tựu của Việt Nam trong
công cuộc Đổi mới toàn diện, trong đó có việc xây dựng Nhà nước pháp
quyền, phát huy dân chủ và bảo đảm ngày càng tốt hơn các quyền của người
dân. Trong nhiều năm qua, có thể nói, mọi thành tựu của đất nước đều
hướng tới người dân” (Sic).
Một chính phủ độc đảng độc tài toàn trị thì chẳng khác nào một môi
trường yếm khí chỉ thuận lợi cho các loài vi khuẩn độc hại sinh sôi nãy
nở và bội phát, cho nên dù có cam kết, có hứa hẹn với cộng động quốc tế
như thế nào nữa về việc cải thiện dân chủ và nhân quyền, thì chắc chắn
Việt Nam vẫn sẽ tiếp tục đàn áp dân chủ và nhân quyền, và vẫn tiếp tục
là một quốc gia có thành tích nhân quyền tồi tệ nhất thế giới, bởi hơn
ai hết, những người cộng sản họ hiểu rất rõ rằng với một xã hội thực sự
dân chủ và tự do thì hoàn toàn không còn một tấc đất nào cho sự tồn tại
của chế độ cộng sản. Chính vì vậy mà Việt Nam chưa thể nào xứng đáng là
một thành viên của Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc, khi vẫn duy trì
thể chế chính trị độc đảng độc tài toàn trị, mà chưa phải là một chế độ
chính trị đa nguyên với một chính phủ tam quyền phân lập.
Nhưng rất tiếc, điều không thể tin là sự thật đã xãy ra: Việt Nam đã
được bầu vào Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc. Rõ ràng một lần nữa tổ
chức này đã bị những quốc gia có nhiều hành động phi nhân quyền làm
thành viên và thao túng như Ủy ban Nhân quyền Liên Hiệp Quốc trước đó.
Một sự thay cũ đổi mới chắc chắn sẽ phải xãy ra để xứng hợp với tôn chỉ
và mục đích cao cả của tổ chức quốc tế này.
© Nguyễn Thu Trâm, 8406
No comments:
Post a Comment