Thursday, January 16, 2014

NGƯỜI LÍNH VNCH … TÔI NỢ ANH

Anh lớn lên
quê hương dày lửa khói,
Sách vở buồn
chữ nghĩa dở dang rơi,
Mực chưa vơi …
gác bút
bước vào đời,
Trường nghiêng nắng
Ve ngân lời từ giã!
Mái trường yêu
áo thư sinh
gởi lại,
Những phương trình, hàm số ngỗn ngang vương,
Tấm bảng đen
buồn im lắng trên tường,
Vết phấn trắng
học đường …
bao kỷ niệm!
Nắng quân trường
tháng ngày dài huấn nhục,
Đêm di hành
lạnh buốt dưới mưa rơi,
Da sạm đen
màu nắng đổi cuộc đời,
Người lính mới
ca vang lời sông núi.
Anh bước đi hơn nửa vùng đất nước,
Treo cuộc đời trên đầu súng
mong manh,
Tấm poncho che hạnh phúc dân lành,
Bùn vương gót
thơm đồng xanh lúa mới
Hai mươi năm
Anh chưa tròn giấc ngủ,
Vì đạn thù vẫn cày nát quê hương,
Bước quân hành
ngọn cỏ đọng giọt sương,
Anh dừng gót …
hậu phương
hoàng hôn phủ.
Sông Bến Hải
lửng lơ buồn im lắng,
Chảy ngăn đôi
đau xót Mẹ Việt Nam,
Gót giày Saut in dấu nẻo quan san,
Ngăn cuồng vọng lan tràn từ phương Bắc.
Huế cổ kính
Kinh Đô Nam Quốc Việt,
Cầu Tràng Tiền nghiêng bóng nước Hương Giang,
Tết Mậu Thân
giặc đốt phá điêu tàn,
Chiếc cầu gãy
Anh bàng hoàng chua xót !
Ôi Quảng Trị
Cổ thành nghiêng đổ nát,
Máu của anh
từng viên gạch đỏ loang,
Anh hiên ngang dựng lại ngọn cờ vàng,
Cờ phất phới trên hằng ngàn xương trắng
Phá Tam Giang lững lờ theo năm tháng,
Ngược xuôi giòng len rừng lá xanh xanh,
Lá hằn ghi
muôn vết tích quân hành,
Sông in bóng ngàn hùng anh nước Việt.
Đồi Charlie chiều rừng xanh bão lửa,
Nắng hạ buồn đưa tiễn cánh dù hoa,
Hè bảy hai (72)
bao tang trắng
lệ nhòa,
Anh gãy cánh
xót xa người ở lại.
Tống Lê Chân
pháo đạn thù bao phủ,
Năm trăm ngày tử thủ
thức trắng đêm,
Chí hùng anh
đôi chân cứng
đá mềm,
Anh ngạo nghễ giữa muôn trùng quân giặc.
An Lộc Địa
chín mươi ngày rung chuyển,
Hằng trăm ngàn đạn pháo
máu xương rơi,
Anh hiên ngang sừng sững với đất trời,
Anh vẫn sống với cuộc đời đáng sống !
Anh nổi trôi bồng bềnh trên sóng nước,
Mộng hải hồ
áo trắng giữ quê hương,
Hoàng Sa buồn
máu nhuộm đỏ đại dương,
Anh nằm xuống
tang thương lòng biển mẹ !
Lững lờ mây
xé trời nghiêng cánh sắt,
Anh tung hoành ngang dọc giữa không gian,
Giữ quê hương
diệt lũ cộng bạo tàn,
Giáng những trận kinh hoàng trên đầu giặc.
Màn đêm buông
những Kinh Kha thời đại,
Đang âm thầm trên đất giặc hiểm nguy,
Vì quê hương
anh nào có ngại gì,
Trai thời loạn
mấy người đi
trở lại …
Hai mươi năm
Anh miệt mài đi mãi,
Chưa một lời than thở
kiếp chinh nhân,
Máu tuôn rơi
thịt nát
không ngại ngần,
Vì Tổ Quốc
chưa một lần buông súng.
Tháng Tư Đen
Ngày Ba Mươi
gãy súng,
Giặc Hồ vào
máu nhuộm đỏ quê hương,
Đôi dép râu mang chủ nghĩa bạo cường,
Gieo tang tóc
xây thiên đường bằng máu !
Cuộc đời anh chôn vùi theo vận nước,
Người quyên sinh tuẩn tiết với non sông,
Hồn lửng lơ nhìn đất mẹ
đau lòng,
Khóc nước Việt chìm trong giòng huyết lệ !
Kẻ sa cơ ngẩng cao đầu bất khuất,
Nơi pháp trường
trước mũi súng cộng nô,
Anh hiên ngang đả đảo lũ giặc hồ,
Rồi gục ngã theo cơ đồ mệnh nước !
Người ở lại
chuỗi ngày dài lao lý,
Trong gông cùm, tra tấn
máu thịt rơi,
Ôi đớn đau
đói khát
thân rã rời,
Anh uất hận lìa đời trong ngục tối!
Kẻ lết lê bên lề của cõi sống,
Tấm thân tàn nương trên mảnh mo cau,
Nửa đôi chân
vết thương rỉ máu đào,
Tháng Tư đến
lệ trào trong giấc ngủ!
Loài quỷ đỏ trả thù trên xác chết,
Nghĩa trang buồn
chúng tàn phá tan hoang,
Xác thân anh trong cát bụi thời gian,
Giờ trơ trọi mảnh xương tàn
mưa nắng!
Người còn sống giống như người đã chết,
Khác nhau chăng
một xác chết biết đi,
Mất quê hương
Anh còn lại những gì …
Ngoài kỷ niệm khắc ghi vào quân sử!
Ba mươi bốn năm
lạc loài viễn xứ,
Đếm tháng ngày trên những bước lưu vong,
Tôi nợ Anh
nghe ray rức trong lòng,
Vong Quốc Hận
sục sôi giòng máu nóng!
Tôi nợ Anh
nhịp quân hành rộn rã,
Ánh đuốc thiêng
khúc hát khải hoàn ca,
Tôi nợ Anh
nợ nước với thù nhà,
Món nợ đó
Tôi thề sẽ phải trả
Món nợ đó
Tôi thề sẽ phải trả
Trả cho Anh và Tổ Quốc Việt Nam.

Hoàng Nhật Thơ

No comments:

Post a Comment