Viết bởi TDNL/BAN BIÊN TẬP.
Ngay
sau tháng tư đen 1975 (mà toàn dân VN sắp kỷ niệm với hàng chục triệu
người miền Nam buồn, hàng chục triệu người miền Bắc tiếc và có lẽ vài
triệu đảng viên vô sản nay thành tư bản vui), những công dân VNCH cũ đều
rợn người lạnh gáy khi lần đầu tiên nghe trong bài “Giải phóng miền
Nam” có câu: “Ôi xương tan máu rơi, lòng hận thù ngất trời!” rồi trong
bài “Quốc ca” có câu “Đường vinh quang xây xác quân thù!” và “Cờ in máu
chiến thắng mang hồn nước!” Máu của ai? Xác quân thù nào sau “cuộc cải
cách ruộng đất” với nửa triệu người bị giết chết? sau
“cuộc tấn công Mậu Thân” với gần chục ngàn dân thường bị chôn sống? sau
“cuộc chiến tranh giải phóng” với từ 3 đến 4 triệu người tan thây?
Quân
ngoại chủng tàn ác xâm lược ư? Không rợn người sao được khi trước đó,
trong bài Quốc ca VNCH, nếu có nói đến máu xương thì chỉ là máu xương do
sự hy sinh bản thân mình vì quê hương dân tộc: “Dù cho thây phơi trên
gươm giáo, thù nước lấy máu đào đem báo”, hoặc trong bài “Việt Nam Việt
Nam” nổi tiếng (mà đồng bào miền Nam đều biết và lúc ấy có một số đề
nghị thay thế bài “Tiếng gọi công dân”) lại có câu: “Việt Nam không đòi
xương máu! Việt Nam kêu gọi thương nhau! Việt Nam đi xây đắp yên vui dài
lâu!”
Cụm từ “kẻ thù của nhân dân”, “có nợ máu với
cách mạng” tiếp tục được chụp lên những nhà tư sản miền Nam từng biết
làm giàu vật chất cho đất nước nhưng nay tài sản của họ là mối thèm
thuồng cho những kẻ chiến thắng khố rách áo ôm từ miền Bắc vào; chụp lên
những văn nhân nghệ sĩ miền Nam từng biết làm giàu tinh thần cho dân
tộc nhưng nay tác phẩm của họ là mối nguy cơ cho những kẻ thống trị chỉ
muốn quản lý tất cả, từ kinh tế tới văn hóa, từ thể xác tới tâm hồn, để
nắm trong tay mọi quyền lực và quyền lợi; chụp lên những chức sắc tín đồ
từng biết làm giàu tâm linh cho xã hội nhưng nay uy lực tinh thần của
họ là sự thách thức cho những kẻ chủ trương duy vật vô thần luôn mong
thú vật hóa, công cụ hóa mọi người dân để dễ bề thống trị.
Trong cảnh hòa bình (theo nghĩa “cách mạng” đã đè bẹp mọi đối lực),
những từ “kẻ thù”, “hận thù”, “thù địch” không vì thế mà biến mất nhưng
chỉ chuyển đổi nội dung và đối tượng. Trong tình thế mở cửa để nhân dân
mà nhất là đảng viên cán bộ làm ăn kinh tế, kẻ thù từ nay chính là những
nông dân, thị dân hay giáo dân không chịu giao đất, giao nhà, giao cơ
sở, không chịu bán ruộng bán vườn bán linh địa với giá rẻ mạt cho những
tên tư bản đỏ trong nước, tư bản cá mập nước ngoài.
Trong những cuộc họp
trước khi ra quân cướp nhà của Đoàn Văn Vươn ở Hải Phòng, cướp đất của
thị dân ở Thủ Thiêm, cướp trường của giáo dân ở Loan Lý, cướp dòng của
tu sĩ tại Thiên An, cướp ruộng của nông dân ở Văn Giang… hay trục xuất
sư sãi tại Bát Nhã Lâm Đồng, đàn áp giáo dân tại Mỹ Yên Nghệ An, tấn
công tín đồ ở Chợ Mới An Giang, giải tán sắc tộc ở Hàm Yên Tuyên Quang…,
đám công an, dân phòng, côn đồ đang hí hửng vì món tiền thưởng hậu hĩ
vừa nhận hay sẽ nhận từ các công ty hay đảng ủy, đại khái đều nghe chỉ
thị: “Bọn sắp chống lại các đồng chí chính là kẻ thù của nhân dân, phá
hoại chủ trương của chính phủ, cản trở sự phát triển của đất nước. Cứ ra
tay mạnh vào: dùi cui, roi điện, lựu đạn cay, súng hoa cải cứ mặc tình
sử dụng; tiền bạc, vòng vàng, máy ảnh, điện thoại, xe cộ của bọn chúng
cứ tha hồ cướp lấy….”.
Rồi trong tình cảnh quốc dân ngày càng không chịu nổi sự cai trị xã
hội, quản lý đất nước, điều hành kinh tế vừa ngu dốt, vừa tham lam, vừa
dối gian, vừa tàn bạo của đảng Cộng sản nên đã đứng lên đủ mọi giới để
phản kháng và đòi hỏi; trong tình cảnh quốc tế ngày càng săm soi những
hành vi vi phạm nhân quyền trầm trọng, những báo cáo thành tích nhân
quyền láo khoét của nhà cầm quyền Hà Nội nên đã thường xuyên nhắc nhở và
áp lực, kẻ thù từ nay chính là “bọn rận chủ” (lời của đám dư luận
viên), “bọn quấy phá”, “bọn bị giật dây”, “bọn phản động”, “đám vi phạm
pháp luật”, “đám biểu tình vì tiền” (lời của thứ trưởng ngoại giao
Nguyễn Thanh Sơn), “lũ cấu kết với các lực lượng thù địch nước ngoài”
(lời của bộ công an Ba Đình), “những kẻ nhận định sai trái, thiếu thiện
chí về Việt Nam” (lời của bộ ngoại giao Hà Nội). Nghĩa là Cộng sản nhìn ở
đâu và lúc nào cũng thấy kẻ thù.
Điều đó dễ hiểu vì các ông tổ ông cố
của họ (Karl Marx, Lenine) đã phân thế giới nhân loại thành hai kẻ thù
sống mái một mất một còn: tư bản và cộng sản, vì các ông cha ông thầy
của họ (Mao, Hồ) đã dạy: chính quyền ở đầu mũi súng, đảng ta là đảng cầm
quyền (độc nhất và vĩnh viễn), nên “mọi ai chống lại tôi đều phải chết”
(lời Hồ Chí Minh), “kẻ không yêu xã hội chủ nghĩa là phản động” (lời Lê
Duẩn) và phải bị đào thải, tiêu diệt.
Đang
lúc đó tinh thần nhân bản của thế giới văn minh, của dân tộc thuần hậu
thì đều không hận thù, không báo thù cách tập thể và tàn bạo, nhất là
sau những cuộc chiến tự vệ: thái độ của Bắc quân đối với Nam quân sau
cuộc nội chiến Hoa Kỳ (1861-1865), thái độ của Đồng minh đối với phe
Trục (Đức, Nhật) sau cuộc Thế chiến thứ II (1939-1945), thái độ của vua
quan nhà Trần đối với quân Nguyên Mông bại trận, của vua quan nhà Hậu Lê
đối với quân Minh đầu hàng… Hiện nay cũng thế, phong trào đấu tranh dân
chủ trong lẫn ngoài nước đều chủ trương bất bạo động dù bị đàn áp khốc
liệt, các cuộc biểu tình chống Tàu cộng xâm lăng, nhớ Tử sĩ yêu nước đều
diễn ra trong sự ôn hòa dù bị phá cản cách vô văn hóa hay vô pháp luật,
các cuộc xuống đường đòi đất đai nhà cửa của nhân dân cũng chưa có
những cảnh bạo động dữ dằn (ngoại trừ súng hoa cải của Đoàn Văn Vươn và
súng colt của Đặng Ngọc Viết) dù bị giải tán bởi đối lực đông đảo, côn
đồ, hung hăng và tàn bạo. Thí dụ gần đây nhất và đánh động nhất là lời
dặn dò trước lúc lâm chung (do bị CS đầu độc) của tù nhân lương tâm, nhà
giáo Đinh Đăng Định: “Không được giữ lòng thù hận, chúng ta không phải
là kẻ thù của nhau”, là thái độ tha thứ khi ra khỏi ngục của người tù
thế kỷ Nguyễn Hữu Cầu.
Ta hãy nghe lời linh mục Vĩnh Sang trong bài “Đem
yêu thương vào nơi oán thù” viết hôm 30-03-2014: “Trong chương trình
“Việt Nam Tuần Qua” [của Truyền thông Chúa Cứu Thế], ông chia sẻ về hành
trình đức tin của mình, một người tù xuyên thế kỷ được gặp Chúa và
những người tù khác đã được gặp Chúa, họ được biến đổi hoàn toàn. Những
hận thù đau đớn biến mất trong ông, còn lại chỉ là niềm bình an sâu xa,
sức mạnh tinh thần và lòng yêu thương. Những người khác cũng vậy, ông kể
về một bạn tù: “Nó biến đổi hoàn toàn, không còn như xưa nữa; trước đây
nó là trùm của các trùm, nay đã thay đổi”. Điều làm tôi xúc động khi
ông kể: lúc bị biệt giam, dây xích quấn quanh cổ chân, ông ngồi trong tư
thế như vậy ngày này qua ngày khác, nhưng vẫn bình an vì ông dùng chính
dây xích ấy để làm tràng hạt Mai Khôi… Một bài hát cầu nguyện sáng tác
trong tù, ông đã đổi chữ “thù hận” ra chữ khác vì lòng ông không còn hận
thù nữa”.
Một cán bộ Cộng sản phản tỉnh, cụ Lê Hồng Hà, cựu chánh văn
phòng bộ Công an, trong bài viết mới công bố “Mấy suy nghĩ về tình hình,
nhiệm vụ hiện nay”, cũng đã chứng tỏ tinh thần không thù hận khi mong
mỏi rằng cuộc chuyển biến chính trị tại VN trong thời gian tới sẽ không
phải là một cuộc đảo chính, một cuộc lật đổ chính quyền, không phải là
một cuộc khởi nghĩa đầy máu lửa, một cuộc đổi thay đầy bạo lực, nhưng
nên như một sự canh tân hệ thống chính trị cách cơ bản, nghĩa là một sự
chuyển đổi chế độ cai trị cách ôn hòa, trong đó vẫn giữ Chính phủ và
Quốc hội, chỉ loại bỏ sự cai trị mặc định vĩnh viễn của đảng Cộng sản.
Sở dĩ cần giữ nguyên Chính phủ và Quốc hội là để các hoạt động hành
chánh, kinh tế, văn hóa, xã hội, được tiếp diễn bình thường. Rồi mọi chế
độ lương bổng, hưu trí, phụ cấp cho những người về hưu, những đối tượng
xã hội vẫn tiếp tục trong công bình và hợp lý, kẻo xảy ra xáo trộn,
đình trệ.
Nhưng dù không thù hận, nhân dân vẫn quyết đòi công lý. Trước hết đó là
đòi hỏi những kẻ đã gây sai lầm và tội ác trên đất nước hơn 60 năm qua,
gây đau khổ và thiệt hại cho đồng bào gần thế kỷ tròn (cụ thể là đảng
Cộng sản) phải biết tỏ lòng sám hối. Sự hòa giải hòa hợp dân tộc trước
tiên phải khởi từ việc kẻ mắc tội với dân tộc phải cầu xin dân tộc sự
tha thứ (như trong tôn giáo, tội nhân có sám hối mới được Trời Phật thứ
tha). Đây chẳng có gì ô nhục mà là nét cao của con người.
Thứ
đến, đó là trả lại mọi sinh quyền cho người sống và mọi linh quyền cho
người chết, mọi nhân quyền cho con người và mọi dân quyền cho công dân.
Cụ thể ra, đó là phục hồi danh dự cho những cá nhân và tập thể bị vu
khống, thóa mạ đang còn sống hay đã qua đời, xây lại nghĩa trang mồ mả
họ, dựng lại bia đá tưởng niệm họ đã bị tàn phá đục bỏ, viết lại sử sách
lăng nhục họ đã được phổ biến tuyên truyền. Đó là biểu dương công lao
của những ai đã bỏ mình vì nước, coi như anh hùng liệt sĩ dân tộc, dù
thuộc bất cứ chiến tuyến nào; đó là cầu siêu với thành tâm tin tưởng
(như thế phải bỏ xác tín vô thần) cho mọi đồng bào đã chết oan ức trong
các cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn, trong các cuộc cải tạo xã hội
tàn bạo, do chế độ cai trị bất công, do chế độ lao tù khắc nghiệt. Đó là
thả hết mọi tù nhân lương tâm, trả lại danh dự và tài sản, đền bù mọi
thiệt hại tinh thần và vật chất cho bản thân lẫn gia đình họ.
Đó
là bãi bỏ Hiến pháp soạn theo Cương lĩnh đảng, các Bộ luật viết vì ích
lợi đảng, chấn chỉnh hệ thống hành chánh củng cố quyền lực đảng, bộ máy
công an thi hành theo lệnh đảng, xây dựng một nền giáo dục thôi đào tạo
ra công cụ cho đảng, một mạng lưới thông tin thôi tuyên truyền cho đảng.
Đó là bầu ra một Quốc hội thật sự đại diện cho dân và trách nhiệm trước
dân, một Chính phủ thực sự của dân, do dân và vì dân. Đó là thành lập một Quân đội đứng trung lập trong mọi cuộc tranh chấp giữa nhân dân với nhà nước, đứng hiên ngang trước quân thù xâm lược đang hiện diện ngoài biển cả hay trong đất liền.
Đó là mời gọi Đồng bào tha hương trở về giúp nước trong thái độ chiêu hiền đãi sĩ chân thành, tôn trọng tài năng và quyền lợi của họ giữa một thể chế dân chủ và tự do.
No comments:
Post a Comment