Vụ
Trung Quốc ngang nhiên mang giàn khoan Hải Dương 981 vào khu vực đặc
quyền kinh tế của Việt Nam quả đã gây một chú ý lớn lao trên toàn thế
giới, nhất là một phản ứng mạnh mẽ cho người Việt quốc nội lẫn hải
ngoại. Xét cách bình thường, nhà cầm quyền VN có thể thấy đây rõ ràng là
một hình thức xâm lăng đất nước, ăn cướp trắng trợn tài nguyên quốc
gia. Và quả thật Hà Nội đã có phản ứng.
Chưa hết, người ta lại thấy hình ảnh những chiếc tàu Việt Nam bị tàu
Trung Quốc uy hiếp bằng tông thẳng vào mạn hoặc xịt vòi rồng vào thân
đến nỗi phải chạy loanh quanh như đàn vịt với tất cả sự tức giận khôn
cùng nhưng đồng thời cũng với sự kềm chế đầy nhẫn nhục. Tiếp đến, trong
cuộc xuống đường đông đảo của nhân dân hôm 11-05 với tất cả khí thế hào
hùng và lòng căm phẫn tột độ, nhà cầm quyền lại cho đám công an, viên
chức, đoàn viên, dư luận viên, cả côn đồ đầu gấu biểu tình song hành
trong động thái hoặc hết sức bạc nhược (như đoàn thanh niên CS tại nhà
hát lớn SG chỉ biết ngồi hát những bài về HCM, các viên chức chỉ trương
những khẩu hiệu phản đối cầm chừng, kêu gọi bảo vệ đảng, đồng hành cùng
đảng và nhà nước…) hoặc hết sức hung hãn (như xông vào đoàn dân, cướp
lấy những băng rôn khẩu hiệu tố cáo nhà nước hèn yếu, tẩy chay chính
quyền nô bộc, đòi trả tự do cho những người chống Trung Quốc đang phải
giam cầm… nghĩa là bất cứ khẩu hiệu nào bị cho là “nhạy cảm”).
Tất cả sự nhịn nhục từ phía nhà cầm quyền như thế có kẻ cắt nghĩa như
là một chiến thuật cần thiết để qua những hình ảnh như vậy, Hà Nội chứng
minh với thế giới rằng VN chỉ là nạn nhân chứ không phải là những kẻ
khiêu khích như Trung Quốc vu cáo tuyên truyền. Tính chất nạn nhân ấy
cần một thời gian để tạo ấn tượng mạnh và sâu đủ hầu thu hút sự đồng
cảm, và từ đó, sự ủng hộ của quốc tế. Thế nhưng, đó có phải là một chiến
thuật nhất thời chăng? Hoàn toàn không! Ba Đình đã nhún nhường trước
Trung Nam Hải với tất cả thái độ nô lệ mù quáng hơn cả nửa thế kỷ rồi,
từ ngày Hồ Chí Minh nhận Mao Trạch Đông làm vị thầy bất khả ngộ, theo
chính sách tàn bạo của y đối với nông dân và trí thức, từ ngày Phạm Văn
Đồng nhanh nhẩu công nhận chủ quyền của Trung Quốc trên Hoàng Sa và
Trường Sa, từ ngày Tố Hữu kêu gọi toàn dân hãy thờ Mao chủ tịch bất
diệt, từ ngày Lê Duẩn tiết lộ “ta đánh Mỹ là đánh cho Trung Quốc”, từ
ngày Phạm Văn Đồng, Đỗ Mười, Nguyễn Văn Linh qua Thành Đô khấu đầu tạ
tội vì đã theo Nga chống Tàu, từ ngày Nông Đức Mạnh sang Bắc Kinh cam
kết mở cửa cho Tàu vào VN khai thác đủ loại, nhất là bauxite ở Tây
nguyên, từ ngày bộ sậu lãnh đạo Hà Nội cam kết hợp tác chiến lược toàn
diện với thiên triều Đại hán…. Thành ra phải nói đây là một chiến lược
lâu dài, chủ trương nhất quán của đám lãnh đạo chính trị chưa bao giờ
học được bài học lịch sử ngàn năm của đất nước, chưa bao giờ thấm nhuần
khí phách của các anh hùng dân tộc, một chỉ mù quáng tin vào tình đồng
chí cộng sản, sự cùng chung lý tưởng Mác-Lê, xác tín sự hữu hảo 16 chữ
vàng, trong lúc đại đồng chí Bắc phương chỉ tìm cách ngoạm dần và nuốt
chửng đất nước của tiểu đồng chí dại khờ ngu xuẩn.
Sự dại khờ ngu xuẩn ấy ngoài ra còn khiến Việt Nam không có đủ thiện chí
và sáng suốt để xây dựng một quan hệ tin cậy, một liên minh chiến lược
với các cường quốc dân chủ Tây phương, nhất là với Hoa Kỳ, nước duy nhất
có khả năng giúp Việt Nam đương đầu với Trung Quốc (y như Nhật Bản, Đài
Loan, Philippin đang làm, khiến Tàu không dám kéo giàn khoan vào lãnh
hải nước của họ). Chơi với Mỹ, Hà Nội chỉ tìm cách đạt được cho mình
những mối lợi kinh tế (WTO rồi TPP chẳng hạn), chỉ tính toán những trò
tiểu xảo hèn hạ, như bắt dân làm con tin, bắt các nhà đối kháng làm con
bài, khi nào Mỹ yêu sách về nhân quyền thì thả vài người xong lại bắt
thêm nhiều người khác, nhốt vào túi dự trữ. Trên các phương tiện truyền
thông nhà nước, thậm chí trên các diễn đàn chính thức của đảng, thỉnh
thoảng Hoa Kỳ vẫn bị chửi bới, bị xem như thù địch, kẻ đứng đằng sau xúi
giục cho âm mưu “diễn tiến hòa bình” (bài viết của các loa cao cấp
trong công an và quân đội chẳng hạn). Chơi với các nước dân chủ Tây
phương, nhất là Bắc Âu một thời ủng hộ CS, Hà Nội cũng chỉ dùng những
trò khôn vặt để kiếm tiền mà thôi, chứ chưa bao giờ đáp ứng những đòi
hỏi dân chủ mà họ mong cho dân Việt được hưởng và nước Việt được nhờ.
Có thể nói, bất chấp những tuyên truyền ầm ỹ, ai ai cũng thấy chưa bao
giờ Việt Nam cô đơn như hiện nay. Thời kháng chiến chống Pháp, Hà Nội
được Trung Quốc giúp đỡ; thời chiến tranh Nam Bắc, thì cả Trung Quốc lẫn
Liên Xô hào phóng viện trợ; thời chiến tranh biên giới với Trung Quốc,
Liên Xô trợ lực tận tình. Bây giờ thì hoàn toàn không. Lời kêu gào thống
thiết của Nguyễn Tấn Dũng tại hội nghị ASEAN xin lên án Tàu chẳng được
quốc gia thành viên nào lưu ý. Vài chính khách Mỹ có lên tiếng phản đối
giùm VN nhưng chính phủ Mỹ thì hoàn toàn bỏ mặc VN đương đầu với Tàu
cộng. Không rõ Ba Đình tới giờ này có thấm thía với chính sách “làm bạn
của mọi người nhưng chẳng liên minh với ai” giữa cái thời đại mà chẳng
những nước yếu cần dựa vào nước dân chủ mạnh mà các các nước dân chủ
mạnh cũng cần liên kết với nhau để đương đầu với những thể chế độc tài
đang trỗi dậy đe dọa nhân loại (như Nga của Putin và Tàu của Tập Cận
Bình). Rõ ràng Việt Nam, hay đúng hơn, Việt Cộng, chẳng được ai trên thế
giới thèm đứng chung với, bênh vực cho trong vụ giàn khoan này, trong
vụ Tàu khai thác dầu ở lãnh hải Việt mà theo các chuyên gia thì không
mấy có lợi về mặt kinh tế.
Khốn nạn hơn nữa, thê thảm hơn nữa, nhà cầm quyền Hà Nội còn cô đơn
trong quan hệ với toàn dân Việt Nam. Từ hơn nửa thế kỷ nay, đảng Cộng
sản chỉ coi nhân dân như con cái để sai khiến dạy bảo, như con ở để khai
thác bóc lột, như con tin để mặc cả trao đổi với quốc tế hầu mưu lợi
cho riêng đảng, và thậm chí có lúc như kẻ thù để tàn sát không nương tay
(vụ Cải cách ruộng đất và vụ Công kích Mậu Thân chẳng hạn). Thập niên
gần đây, đảng lại thẳng tay trấn áp một cách phũ phàng tàn bạo tất cả
những con dân lên tiếng cảnh báo nguy cơ xâm lược của nhà nước Tàu (như
Điếu Cày, Tạ Phong Tần, Phạm Thanh Nghiên, Nguyễn Xuân Nghĩa, Cù Huy Hà
Vũ…), hay những oan dân lên tiếng phản kháng hành động cướp bóc của
thương gia Tàu (như tại Vũng Áng, Cửa Việt, Bình Dương, Bình Thuận...).
Vì sợ Trung Quốc, vì nợ Trung Quốc, hay vì muốn bênh vực cho Trung Quốc,
nhà cầm quyền đã bao lần cho công an, côn đồ giang chân đạp thẳng vào
mặt, giang tay đánh thẳng vào đầu những kẻ đi biểu tình chống Trung
Quốc, đã bao lần cho đám trí nô ký sinh, bọn hacker ngu đần, lũ dư luận
viên đầy tớ vung bút chửi tục, đê hèn vu khống, đánh tan phá sập hay ra
luật cấm cản các blogger chân thành yêu nước, cổ vũ tự do dân chủ, cảnh
báo nguy cơ mất nước về tay Tàu cộng. Đó là chưa kể Hà Nội còn hoàn toàn
làm ngơ trước mọi ý kiến của các nhân sĩ trí thức, lãnh đạo tôn giáo về
mối nguy Trung Quốc xâm nhập lũng đoạn Việt Nam về các mặt chính trị,
kinh tế, văn hóa, an ninh, quốc phòng… Còn đối với đồng bào hải ngoại
thì Hà Nội chỉ có một mục tiêu duy nhất là moi tiền, là vỗ béo rồi làm
thịt các Việt kiều khờ khạo về nước đầu tư. Tất cả đã khiến nhân dân xem
nhà cầm quyền chỉ là một bọn nhu nhược hèn với giặc-ác với dân, hoặc
gay gắt hơn, bọn mãi quốc cầu vinh, thái thú thời hiện đại…. Đây có lẽ
là lý do thêm để Tàu cộng sấn tới, vì biết đằng sau đảng CS chẳng có sự
hậu thuẫn nào của dân Việt, đúng như Tuyên bố chung lên án hành động xâm
lược của Trung Quốc và thái độ nhu nhược của nhà nước VN của 13 tổ chức
xã hội dân sự độc lập hôm 09-05: “Chính sách ngoại giao đầu gối” đó
chẳng những không bao giờ khiến được 500 đại biểu quốc hội và gần 200 ủy
viên trung ương đảng cầm súng ra mặt trận, mà còn khiến không mấy người
dân tình nguyện đỡ đạn ở chốn tiền tuyến thay cho các nhóm lợi ích tham
lam vốn chuẩn bị biến khỏi đất nước vào thời điểm Tổ quốc lâm nguy”.
Phải chăng ở cái thế vừa cô lập với dân chúng trong nước vừa cô lập với
thế giới bên ngoài như vậy (do chính sách chuyên bóc lột nhân dân và
chuyên lợi dụng quốc tế), nhà cầm quyền Việt Nam sau khi giả vờ cứng rắn
một hồi (nhưng không đến độ kiện Trung Quốc ra tòa án quốc tế như
Philippin hoặc dự trù phương án phản ứng quân sự dù mới mua vài tiềm
thủy đĩnh…), lại tiếp tục cấm cản các cuộc xuống đường yêu nước, cho đó
là gây mất ổn định (như “bằng chứng” các cuộc biểu tình bạo loạn đập phá
tại Bình Dương mà dư luận cho là âm mưu thâm độc của nhà cầm quyền),
lại tiếp tục nhẫn nhục chịu đựng để Trung Quốc muốn làm gì trên Biển
Đông thì làm, miễn là quyền chức và tài sản của họ vẫn nguyên vẹn. Chẳng
lẽ toàn dân lại cam tâm dung dưỡng cái chính đảng khốn nạn, cái nhà
nước chết tiệt như thế?
No comments:
Post a Comment