Ở cuộc cách mạng đó, điều duy nhất đạt được thành công rõ nét nhất, chính là sự phá hủy nhanh chóng một nền văn hóa Việt Nam được xây dựng qua cả ngàn năm và thường xuyên được coi là nền văn hiến quý báu từ lâu đời.
Cuộc CCRĐ với
khẩu hiệu rất đơn giản, hiền lành “Người cày có ruộng” đã nhanh chóng
đưa cả xã hội Việt Nam với con số nông dân chiếm tuyệt đối lao vào một
cơn cuồng nộ cướp, phá, giết… bất chấp tất cả những nguyên tắc xã hội
xưa nay là bảo vệ sự công bằng, bác ái và nhân hậu, trật tự và luân lý. Ở
cuộc CCRĐ đó, những giá trị tinh thần bị hủy hoại rất thành công.
Những
hiện tượng con đấu cha, vợ tố chồng vốn là điều tối kỵ trong truyền
thống văn hóa Việt Nam từ ngàn đời không hề được dung dưỡng, này được
dịp tha hồ thể hiện để “lập công”.
Có thể nói,
cuộc CCRĐ đã thật sự làm “long” và “lở” không chỉ là trời đất, mà thực
sự đã làm long, lở và sụp đổ, tan rã một hệ thống đạo đức, văn hiến tự
ngàn đời. Nhà văn Dương Thu Hương có viết, đại ý rằng: Đất nước Việt Nam
đã qua lịch sử cả ngàn năm, trải qua bao nhiêu chế độ. Nhưng, chưa có
một chế độ nào có thể làm cho con đấu cha, vợ tố chồng, con gái, con dâu
vu cáo cha đẻ, bố chồng cưỡng hiếp mình. Chỉ có chế độ Cộng sản làm
được điều “vĩ đại” đó mà thôi.
Và cứ thế, xã
hội đi vào cơn trầm luân của chủ nghĩa vô thần, vô luân, vô luật pháp.
Kể từ đó, cái gọi là “vô sản”, cái sự “nghèo” được coi là môt phẩm chất
tốt đẹp nhất để tiến thân trong xã hội cộng sản. Sự phân tầng xã hội căn
cứ vào mức độ “nghèo” của cá nhân đạt đến mức nào. Có thể nói rằng: Trừ
giai đoạn những người Cộng sản lộ nguyên hình là các tư bản đỏ, phần
trước đó, sự nghèo khó là tấm áo khoác của hầu như toàn bộ bộ máy lãnh
đạo, là nấc thang, là tiêu chuẩn cho việc thăng quan, tiến chức và cầm
quyền trong xã hội Việt Nam.
Câu khẩu hiệu
“Trí, Phú, Địa, Hào, đào tận gốc, trốc tận rễ” của Trần Phú Tổng bí thư
Đảng CS được dùng như một câu Kinh Thánh trong mọi hành động xã hội, đã
nhanh chóng đưa Việt Nam vượt ra khỏi ranh giới xã hội loài người. Cái
gọi là “thành phần” xuất hiện trong CCRĐ thời đó, cho đến nay tròn 60
năm sau vẫn ám ảnh trong từng tờ hồ sơ, lý lịch của các em nhỏ đến
trường, dù chúng chẳng hiểu “thành phần” nghĩa là cái gì và từ đâu ra.
Dần dần theo
với thời gian, với những lo toan của cuộc sống đầy gian nan vì kinh tế,
giá cả, độc hại, môi trường… người ta nguôi ngoai dần với những tội ác
mà cái gọi là CCRĐ đã gây ra cho dân tộc. Cả xã hội, cả đất nước gồng
mình lên qua bao cuộc chiến tranh và cố quên đi những nhức nhối, lở
loét, hận thù âm ỉ trong lòng người nông dân xuất phát từ cuộc CCRĐ đã
qua.
Bỗng nhiên, hôm nay nhà nước mở “Triển lãm về Cải cách ruộng đất tại Hà Nội”.
Ngay từ khi
nghe tin có cuộc triển lãm về Cải cách ruộng đất tại Hà Nội, nhiều người
đã tỏ ý nghi ngờ về mục đích và nội dung của nó. Nhiều câu hỏi được đặt
ra: Tại sao sau 60 năm, giờ nhà nước Cộng sản mới nói đến CCRĐ? Phải
chăng, họ muốn thật sự nhìn nhận lại những sai lầm, những hậu quả để rút
kinh nghiệm?
Phải chăng, đã đến lúc nhà cầm quyền CSVN hiểu rằng không
thể có điều gì giấu kín mãi được. Khi mà sự bưng bít đang được thực
hiện, thì những tác phẩm như Ba người khác của Tô Hoài, Đêm giữa ban
ngày của Vũ Thư Hiên và mới đây là Đèn Cù của Trần Đĩnh sẽ còn hấp dẫn
bạn đọc trong và ngoài nước.
Và để hóa giải những điều đó, đảng đã dám “nhìn thẳng vào sự thật” như lời đảng tuyên bố cách đây… 30 năm?
Những câu hỏi đó, thôi thúc chúng tôi đến khai mạc “Trưng bày chuyên đề về Cải cách ruộng đất 1946-1957″ tại 25 Tôn Đản, Hà Nội.
Triển lãm hay cuộc đấu tố mới?
Khi chúng tôi
đến, thủ tục khai trương Triển lãm đã bắt đầu. Theo như Ban tổ chức, thì
việc triển lãm là nhằm để “cho thế hệ sau hiểu hơn về CCRĐ”. Thế nhưng,
nhìn vào đám người tập trung khoảng vài ba chục ở buổi khai trương,
người ta mới cảm nhận được rằng: Sau mấy chục năm dưới sự lãnh đạo của
đảng, thế hệ trẻ ngày nay cho rằng sự quan tâm đến những vấn đề ngoài
bản thân mình là điều xa xỉ. Tập trung xem triển lãm, chủ yếu là mấy ông
già hoặc công an, cán bộ, một số các cháu gái phục vụ với áo dài đỏ
lăng xăng đi lại cầm băng đỏ và kéo. hàng loạt các phóng viên truyền
hình, quay phim tua tủa. Chỉ có vậy.
Ông Nguyễn Văn Cường, Giám đốc Bảo tàng Lịch sử Quốc gia lên phát biểu: “Cải
cách ruộng đất là một cuộc cách mạng dân chủ ‘long trời lở đất’, mang
lại những giá trị to lớn của một xã hội mới, một chế độ mới, một cuộc
sống mới cho người dân Việt Nam”.
Chưa rõ cái
“dân chủ” cái “giá trị to lớn” của CCRĐ ở đâu, người ta chỉ biết rằng đó
là một cuộc cướp bóc trắng trợn và được cả xã hội tiến hành dưới sự
lãnh đạo của đảng Cộng sản. Hậu quả của nó là hàng trăm ngàn con người
bị cướp bóc, ảnh hưởng, hàng loạt người bị giết chết bằng nhiều cách.
Thậm chí là ngay cả những người là ân nhân của Đảng cũng không thoát bày
tay của đảng đưa sang thế giới bên kia mà miệng vẫn hô vang “bác” và
đảng muôn năm(!).
Thế rồi, tất
cả vào khu gian trưng bày hiện vật triển lãm. Không gian của Triển lãm
trong một căn phòng khá rộng, hơn 200 mét vuông.
Cũng không có
gì lạ khi nhìn hình thức bài trí của Triển lãm này. Nếu như, người ta
kinh hoàng đến tận ngày nay các buổi đấu tố địa chủ khi xưa, thì bây giờ
vào xem lại Triển lãm này, người ta sẽ thấy rõ tư duy đấu tố đang được
lặp lại dưới hình thức “Trưng bày hiện vật”.
Đó là khu vực
tố cáo đời sống “sung sướng, giàu có bọn địa chủ”, nào là cái điếu hút
thuốc, đôi giày thêu, chiếc ấm đồng, cái sập gụ… tất cả đều được đưa ra
ghép vào tội ác của bọn địa chủ, phong kiến.
Một vị nhìn
phương phi, mặc chiếc áo xám có hình cờ Việt Nam như các đại biểu Quốc
hội vẫn đeo đi cùng với vài quan chức của nhà bảo tàng. đám báo chí chĩa
máy quay, máy ảnh vào đó đi từng bước. Tôi đi bên cạnh một vòng theo
chiều kim đồng hồ bám dọc tường. Lời cô thuyết minh viên leo lẻo: “Nhữn hiện vật này chứng minh rằng bọn địa chủ bóc lột nhân dân ta thậm tệ”.
Thế nhưng, có lẽ chính cô ta không hiểu từ “bóc lột” nó có nghĩa như
thế nào và trong những thứ được trưng bày ở đây, thứ nào là bóc, thứ nào
được lột và từ đâu.
Đi bên cạnh, cô thuyết minh viên áo đỏ liên tục: “CCRĐ xóa bỏ chế độ người bóc lột người, là cách mạng về quan hệ sản xuất và nông dân đổi đời…” và rất nhiều ngôn từ như xưa nay đảng vẫn nói.
Tôi quay lại nói với vị này: “Quan
chức Cộng sản ngày nay thì đất đai, nhà cửa, ăn chơi còn gấp trăm lần
địa chủ phong kiến trước đây. Mà tất cả là từ tiền tham nhũng của dân,
còn địa chủ phong kiến ngày xưa có ăn chơi cũng là tiền của họ. Bây giờ
có ông quan hàng trăm ha đất như Chủ tịch Bình Dương thì bọn địa chủ sao
so được anh nhỉ?”
Qua chỗ hai người kéo cày, tôi bảo: “Bây giờ khác xưa rồi, bây giờ có tận bốn đứa học sinh kéo bừa cơ”.
Mọi người cười ồ, ông quan này cũng gật đầu đồng tình làm mình thấy lạ
là một ông quan có thái độ vui thế. Đi một đoạn, ông hỏi: Ở huyện nào
đấy? Không hiểu ông định hỏi quê quán hay nơi ở nhưng không tiện hỏi
lại, nên tôi trả lời: Tôi ở ngay HN đây thôi. Và cứ thắc mắc không biết
ông này là ai.
Cho đến khi về
nhà mới biết đó là ông Lê Như Tiến – Phó Chủ nhiệm Ủy ban Văn hóa, Giáo
dục, Thanh niên, Thiếu niên, Nhi đồng của Quốc hội. Chính ông này đòi
phải ra nghị quyết về Biển Đông hôm trước.
Có thể nói,
những hiện vật trưng bày trong cái gọi là Triển lãm này là một mô hình
đấu tố mới, nhằm lấp liếm, bào chữa cho những tội ác đối với ngay cả
những đồng bào của mình, đối với những người có đầu óc và tri thức làm
giàu cho quê hương đất nước. Bỗng dưng một ngày đẹp trời họ được hưởng
nhờ thành quả Mác – Lenin xếp họ vào “giai cấp bóc lột”. Và họ bị cướp
đoạt, bị tra tấn, bị bắn, bị giết và “CCRĐ hoàn thành thắng lợi”.
Cố thuyết minh viên chỉ vào hai chiếc áo rách mà rằng: “Đây
là hai chiếc áo của nông dân, bị bọn địa chủ bóc lột thậm tệ. Nhưng
không phải tất cả các địa chủ đều xấu, mà vẫn có những địa chủ tốt”. Khi hết buổi thuyết minh, tôi nói với cô ta: “Cô thuộc bài, nhưng nói có những địa chủ tốt là sai”. Cô ta hỏi lại: “Sai chỗ nào ạ”. Tôi đáp: “Cô có hiểu Trần Phú đã viết Trí, Phú, Địa, Hào đào tận gốc, trốc tận rễ” hay không mà bảo có địa chủ tốt? Tốt sao phải đào?”. Cô ta ấp úng: “Nhưng mà những điều đó đã qua hơn 50 năm rồi ạ”. Tôi hỏi lại: “Vậy sao chiếc áo rách này hơn 50 năm vẫn còn giữ?”. Cả phòng triễn lãm cười vang.
Thật ra, tranh
luận với cô ta thì chẳng có mấy tác dụng. Nhưng điều thú vị, là chính
những người tham gia vào xem triển lãm lại là những người luôn có những
cái thở dài và lắc đầu ngán ngẩm mà không dám phản ứng khi bên cạnh, bên
ngoài là hàng loạt công an. Một người chụp ảnh liên tục các hiện vật
lầm bầm trong miệng: “Đ.M, cứ tưởng là chúng nó phục thiện, biết nhận
lỗi, ai ngờ lại bày trò lưu manh này ra”.
Và khi chụp hình xong, anh ta kết luận: “Thôi,
cái hay hôm nay, là chúng nó đưa ra để dân biết rằng cái giai cấp địa
chủ, phong kiến ngày xưa chẳng là cái đ. gì so với bọn quan cộng sản
tham nhũng hôm nay”.
No comments:
Post a Comment