Nhà văn Phạm Thành, tức bloger Bà Đầm Xoè. Một người có quan điểm
ủng hộ thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng. Động cơ ủng hộ của ông Thành không
phải xuất phát từ lòng yêu kính lãnh đạo cộng sản. Cái kiểu yêu của ông
là nếu không có cách nào khác, chỉ có cách phải lựa chọn thì ông chọn
thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng. Một người ít ra cũng dám nói về việc phản đối
Trung Quốc trong hàng ngũ lãnh đạo cao cấp hiện nay.
Trên đây cũng là tâm lý của nhiều người, không phải riêng gì ông Phạm Thành.
Mới đây nhà văn Phạm Thành có bài viết.
Bài viết có tựa đề như một lời than trách, chua xót cho sự thụt lùi
của thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng trong cuộc tranh giành chức vụ Tổng bí
thư ĐCSVN vào năm tới. Tiếng than của nhà văn Phạm Thành gần như tiếng
than của Ngũ Tử Tư khi xưa
- Hãy móc mắt ta treo trên cổng thành phía đông để thấy quân giặc tràn vào.
Tất nhiên cái tâm thế của Phạm Thành khác xa với Ngũ Tử Tư. Ở trong
cảnh kia Ngũ Tử Tư là trung thần tận tuỵ phục vụ Ngô Vương Phù Sai. Còn
trong cảnh này ngày nay, ông Phạm Thành chẳng phải là người của ông
Nguyễn Tấn Dũng. Cái tâm thế của ông Phạm Thành là vì nước Việt Nam vào
cảnh be bét, cảm thấy chưa thấy lối thoát nào hơn lúc này, hoặc có thì
cũng chẳng khả thi. Nhà văn Phạm Thành đành hy vọng vào thủ tướng Nguyễn
Tấn Dũng để vực nước Việt Nam dậy trên bờ vực thẳm mà Trung Quốc đào
sẵn dưới chân.
Bởi thế lời than của nhà văn Phạm Thành còn ai oán gấp bội lần Ngũ Tử Tư.
Trong khi nhà văn Phạm Thành đang than khóc cho Nguyễn Tấn Dũng.
Nhà báo Trương Huy San, tức Huy Đức như một người phu mộ, lặng lẽ đóng
từng nhát búa trên nắp quan tài thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng.
Sở dĩ nói anh Huy Đức như một người phu mộ, vì anh thực hiện công
việc như chuyên môn của anh. Đưa tin tức theo những bằng chứng, sự thật
mà ai cũng thấy. Chẳng ai kết tội được người phu mộ đóng đinh lên quan
tài người mình yêu mến. Cũng tương tự như vậy, chẳng ai bắt bẻ được
chứng cớ sờ sờ mà anh Huy Đức đưa ra về thủ tướng. Từ chuyện con cái thủ
tướng giàu nhất nước, làm quan to nhất nước. Hay anh chị em nhà thủ
tướng dấn sâu vào những áp phe lớn về ngân hàng, bất động sản như các vụ
Trầm Bê, Dương Thanh Cường.
Bức xúc về chuyện cả gia đình ông Dũng gặt hái bội thu mọi mặt,
trong khi người dân còn nghèo khó, đất nước nợ nần. Không phải riêng Huy
Đức, đó cũng là tâm lý của rất nhiều người.
Có ba người dám công khai chỉ trích Nguyễn Tấn Dũng. Một người đã
phải từ nhà tù đi lưu vong là tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ. Một người nữa là cựu
trung tá công an Nguyễn Hữu Vinh hiện đang ở trong tù. Trương Huy San
là người thứ ba hôm nay đang đứng thẳng vạch ra những sai lầm của Nguyễn
Tấn Dũng. Nhưng cũng cần phải nói rõ rằng thời cuộc ngày hôm nay không
đứng về Nguyễn Tấn Dũng, quyền lực đã dần rời khỏi tầm tay ông ta. Thậm
chí là có thể lắng nghe thấy tiếng thở khó khăn trong bầu không khí ngột
ngạt dần ít đi, trong cái quan tài ông ta đang nằm.
Có người nói với tôi.
- Ba Dũng còn nhiều đòn lắm, chưa giở hết ra đâu.
Người khác lại nói.
- Ba Dũng chết rồi, nếu không thì Huy Đức không công khai nói thế đâu.
Với tôi thì Ba Dũng đi hay ở cũng không khác gì nhau, tôi giờ đã
yên thân bên một nơi cách xa Việt Nam hơn 10 ngàn cây số. Cả hai người
là nhà văn Phạm Thành, nhà báo Huy Đức đều là chỗ có tình cảm, qua lại.
Cả hai với tôi đều là người anh đáng kính. Tôi vương vấn chút tâm tình
thời cuộc quê nhà , cũng chẳng nhiều, chỉ là vài vấn vương mà bất cứ kẻ
xa quê nào cũng có.
Tôi chỉ thấy một điều , khi ông Dũng thực lực đương mạnh, quyền
hành trong tay. Lẽ ra ông nên làm điều phúc đức, lấy lòng dư luận, nhân
sĩ, trí thức. Nhưng ông ta lại làm ngược lại, giải tán nhóm trí thức,
bắt bớ bỏ tù trí thức. Giá như ông ta biết mềm đi, chịu nhịn thả Ba Sàm
Nguyễn Hữu Vinh khi ông còn quyền lực trong tay. Thì chắc hẳn ngày hôm
nay, những người nhân sĩ , trí thức đứng ra bênh vực ông rất nhiều. Phe
của ông trưng ảnh ông Trương Tấn Sang ngồi cùng với nhân sĩ ra để dè
bỉu, bôi bác rằng ông Sang là Minh Chủ đang chỉ huy đệ tử. Những người
tầm thường thì dễ nghe theo bởi bản tính thích thấy người khác bị nhục
mạ, bôi bác.
Nhưng người có nhân cách họ sẽ nhìn ở góc độ khác. Họ thấy một ông
Sang giản dị, gần gũi với tri thức. Điều mà ông Dũng chưa bao giờ thấy
có được.
Có thể ông Dũng sẽ có nhiều trò chưa giở ra hết. Nhưng con người
ông chưa bao giờ nghĩ đến chuyện làm một việc nhún nhường, nhân nghĩa,
bao dung đối với trí thức đối lập. Đó là điểm tử huyệt mà ông coi
thường, bởi ông nghĩ ông có sức mạnh trong tay không phải nhún mình với
ai, đứa nào ngứa mắt ông bỏ tù.
Ông mang những tù nhân bất đồng chính kiến để đổi chác với phương
Tây. Có bao giờ ông nghĩ rằng hãy thả những tù nhân bất đồng chính kiến
ấy, để đổi lấy lòng dân và các nhân sĩ , trí thức không?. Nếu ông làm
điều ấy, có lẽ những nhát đinh của Huy Đức hôm nay đóng trên quan tài
ông đã phải nẩy bật lại vì những ý kiến của các nhân sĩ, đối lập.
Thả những nhân sĩ, trí thức bất đồng chính kiến ra ngay bây giờ còn
kịp. Thả để thấy rằng ông không hề có thù oán hay có bản chất ác ý gì
với nhân sĩ, trí thức đối lập. Để người ta thấy trong ông còn có những ý
chí lớn lao, vượt qua những điều nhỏ mọn tầm thường như chỉ thích người
khác tung hô, ca ngợi. Rằng ông làm vì nước chứ không phải vì cá nhân
ông và gia đình ông.
Nếu không làm, lỡ ông có chết trong trận này. Sẽ chỉ có tiếng đóng
đinh khô lạnh trên nắp quan tài ông, chẳng có ai đi gióng chuông nguyện
hồn ông làm gì đâu. Sự thật là vậy.
Theo Facebook nguoibuongio
No comments:
Post a Comment