Dẫu biết rằng đảng là tập hợp của khối tên đểu cáng nhưng thật ít có ai ngờ rằng ĐCSVN lại thiếu tự trọng đến thế, lại hèn hạ, bệ rạc đến thế!. Chúng dâng đất, dâng biển đảo, dâng các đặc khu, các trọng điểm chiến lược của đất nước cho giặc Tàu trong thái độ tuân lịnh, quì lạy ngoại bang nhưng lại rất ác độc với chính dân mình. Căn cứ vào những hành động của ĐCSVN, hầu hết người Việt Nam cả nội lẫn ngoại giờ đây tự hỏi rằng ĐCSVN có còn mang dòng máu Việt tộc hay đã bị thiên triều đổi thành dòng máu Tàu phù?. Chỉ có loài dã thú mới tự ăn thịt lẫn nhau để sinh tồn, chúng không hề có khái niệm về sự đau đớn, sự nhục nhã, mà chỉ biết thể hiện tức giận như những phản ứng tự nhiên của loài hoang dã...*
ĐCSVN giờ đây như khúc gỗ mục rệu, sẵn sàng sụp đổ bất cứ lúc nào. Một chế độ mà coi dân chúng là thù nghịch, nhìn đâu cũng thấy kẻ thù thì đó là ngày tàn của chúng cũng đến cận kề.
Một bài ca mà không còn ai hát nữa là một bài ca chết. Bây giờ nếu có ai đứng giữa công chúng mà ca bài "Bác cùng chúng cháu hành quân" thì quần chúng sẽ nghĩ ngay đó là một tên khùng, hay chí ít cũng là một tên mà đầu óc có vấn đề. Người dân giờ đây ngán đảng, ngán bác, ngán chủ nghĩa Mác Lê còn hơn ngán chè đậu.
Người ta không những sẽ tỏ thái độ thản nhiên một cách trường giang mà không hề sợ mật vụ cho là vô cảm giác với đảng khi thấy CSGT hay côn an khu vực bị xe cán chết đứt làm 2, mà họ còn mừng thầm trong bụng nữa là đàng khác.
Quan chức tham nhũng, cán bộ ác ôn vào tù càng nhiều thì dân chúng càng như mừng. Nếu giờ này Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Tấn Dũng, Trần Đại Quang, Nguyễn Xuân Phúc, Tô Lâm...tự nhiên trúng gió chết hàng loạt như gà bị H5N1 chết rụi thì dân chúng sẽ vui như mở cờ trong bụng. Người dân Việt sẽ thương tiếc cụ Riệm (Diệm), cụ Nhu nhưng sẽ hỉ hả khi biết cái đám phản dân hại nước như lũ ác đảng này chết tiệt.
Cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi, ngày xưa khi còn ngây ngô khi thông tin bị bưng bít một chiều của độc đảng, người dân còn nửa tin nửa ngờ nhưng gần đây tiện ích của nền tin học hiện đại đã lột mặt nạ bầy đàn gian manh xảo trá, cộng thêm càng ngày ĐCS càng lộ nguyên hình là loài phản trắc, lưu manh đểu cáng...nên dân chúng đã nhìn ra được sự thật.
Nhiều người thắc mắc rằng liệu ĐCSVN có thất vọng và cảm thấy nhục nhã không khi biết được đa số dân chúng giờ đây rất khinh miệt chúng? Còn đa số người dân bình thường thì suy nghĩ theo lối dân dã rằng chẳng biết cái bọn mặt dầy đảng có "huê lồng" không?.
Dẫu biết rằng đảng là tập hợp của khối tên đểu cáng nhưng thật ít có ai ngờ rằng ĐCSVN lại thiếu tự trọng đến thế, lại hèn hạ, bệ rạc đến thế!. Chúng dâng đất, dâng biển đảo, dâng các đặc khu, các trọng điểm chiến lược của đất nước cho giặc Tàu trong thái độ tuân lịnh, quì lạy ngoại bang nhưng lại rất ác độc với chính dân mình. Căn cứ vào những hành động của ĐCSVN, hầu hết người Việt Nam cả nội lẫn ngoại giờ đây tự hỏi rằng ĐCSVN có còn mang dòng máu Việt tộc hay đã bị thiên triều đổi thành dòng máu Tàu phù?. Chỉ có loài dã thú mới tự ăn thịt lẫn nhau để sinh tồn, chúng không hề có khái niệm về sự đau đớn, sự nhục nhã, mà chỉ biết thể hiện tức giận như những phản ứng tự nhiên của loài hoang dã.
ĐCSVN sẵn sàng bán tất cả. Bán tư cách, bán lương tâm, bán đất, bán vịnh biển đảo và bán cả dân để được tồn tại quyền cai trị. Như những khúc gỗ mục, chúng thà chịu nhục, chớ không chịu sụp.
Dọc theo chiều dài của lịch sử, các hôn quân có thể quên đi bổn phận cùng trách nhiệm của mình để lo cho dân cho nước mà chơi bời trác táng, ham mê tửu dục rồi sao lãng chức năng lãnh đạo nhưng có mấy ai nối giáo cho giặc, rước voi về giày mả tổ như Lê Chiêu Thống, Trần Ích Tắc và bán nước như Hồ Chí Minh cùng ĐCSVN.
22.07.2018
Nguyên Thạch (danlambaovn)
No comments:
Post a Comment