Tác giả C.B. hay Trần Lực?
Bạn thấy gì khi tập đoàn CSVN đánh gía sự hiểu biết của ngưòi Việt Nam như loạt bài viết này? Có phải người Việt Nam ở ngoài bắc thật sự ngu dốt, kém hiểu biết như thế hay không? Hay, họ đã quá chán chường và đau thương nên mặc xác chúng, muốn làm gì, muốn viết gì thây kệ? Hỏi xem, liệu sự im lặng trước lối tuyên truyền vô văn hóa, phản giáo dục này có thể giết chết chúng ta và con cháu chúng ta ở ngay trên quê hương này không?
Với tôi, khi đọc lại bản tin này của nhà cầm quyền CSVN, thay vì cười khảy, tôi cho là sự giữ im lặng của chúng ta chính là sự tiếp tay hữu hiệu nhất cho chế độ vô đạo này trong việc chúng tiêu diệt nhân cách và hạ phẩm giá con người. Bởi vì, bắt nguồn từ sự im lặng, bỉu môi, hay nhổ nước bọt vào những lời gian trá ấy, nhưng không có một phản ứng tích cực chung, chúng ta sẽ là những kẻ chuốc nhận lấy sự thất bại ê chề. Vì từ sự im lặng, từ nói cho qua chuyện, qua đề, chúng ta đều trở thành những người giúp chúng tạo ra sự gian trá và dìm chết xã hội trong gian trá. Và cái kết qủa cuối cùng là sự giả dối và gian trá ấy trở thành điểm, thành hướng đi cho chúng ta và con cháu chúng ta. Bạn không tin ư?
Có thể hôm nay bạn không tin, nhưng hãy nghe chính những cán bộ có tên tuổi, còn đôi chút lương tri, hoặc tỉnh ngộ sau chuỗi ngày dài sống trong cái xã hội tồi tệ ấy đã nhận định về đời sống của xã hội ấy như sau "Người cộng sản nói dối lem lẻm, nói dối lì lợm, nói dối không hề biết xấu hổ và không hề run sợ! Người dân muốn sống được thì phải nói dối theo. (Nguyễn Khải). Hoặc giả Trần Quốc Thuận, một phó chủ tịch Quốc hội CSVN cũng phải lên tiếng: “Chúng ta hiện sống trong một xã hội mà chúng ta phải nói dối với nhau để mà sống. Nói dối hằng ngày trở thành thói quen, rồi thói quen đó lặp lại nhiều lần thành đạo đức (XHCN) mà cái đạo đức đó là rất mất đạo đức”.
Tiếc thay, đó chỉ là tiếng kêu giữa rừng hoang, không một ai dám lên tiếng nhắc nhở đến, hay truyền đạt vào trong cuộc sống hàng ngày mà sửa đổi, thay thế, ngoại trừ một số lượng nhỏ, khép kín trong tôn giáo. Kết quả, chế độ này vẫn luôn luôn thay nhau truyền đi những gian trá, không phải để mà sống, nhưng là ngự trị, chiếm đoạt. Phần người dân, muốn sống cũng phải theo đó, lừa gạt nhau mà sống cho qua ngày. Ngoài ra, không còn cách nào khác? Tại sao?
Tại vì nơi đó có Hồ Chí Minh. Nơi đó có cộng sản. Còn Hồ Chí Minh, còn cộng sản thì còn gian trá và còn ngập tội ác. Vì gian trá chính là lẽ sống của chúng. Theo đó, muốn cho xã hội có một ngày mai tốt đẹp hơn, điều duy nhất chúng ta cần phải làm là cùng nhau đứng dậy triệt hạ gian dối, hoặc truất phế, trừ khử nó ra khỏi xã hội, ngõ hầu đem lại cuộc sống trong lành, an bình cho ngày mai. Trường hợp, chúng ta không hành động, không lên tiếng thì chúng ta chính là những kẻ đang tiếp tay triệt hạ sự thật và triệt tiêu cuộc sống trong lành của những thế hệ con cháu chúng ta.
Ai cũng biết, không phải trong đời sống không có những gian dối. Tuy nhiên, những gian dối ấy, nếu có, hầu như chỉ nằm trong những toan tính vụng trộm. Nó không bao giờ có thể trở thành bài học, thế lực, mang tính phổ quát. Nay CS đem dối trá ra như một bài học thực dụng, rồi đem áp dụng vào tận cùng mọi góc sống, sinh hoạt của xã hội. Tệ hại hơn, HCM và tập đoàn CSVN còn đem những gỉa dối, gian trá vào vườn trẻ, vào học đường để biến những trẻ thơ thành công cụ của chúng. Kết qủa, tất cả thành thói quen. Quen mắt, quen tai, quen miệng, buộc mọi người không muốn tin cũng phải làm theo.
Cuối cùng, đời sống thường nhật của người dân bị đổi chiều. Họ buộc phải nói dối để lừa gạt nhà nước, lừa gạt những người chung quanh, rồi lừa gạt mình và lừa gạt chính con cái mình mà sống. Từ đó, Sự thật không còn chỗ đứng trong xã hội chủ nghĩa CSVN. Tệ hơn, Nó phá hủy chính chân lý sống trong từng người và trong mỗi gia đình Việt Nam.
1. Người gieo gió
Hồ Chí Minh là ai? Y là người Tàu, là Lê Chiêu Thống hay là người yêu nước Việt? Cho đến nay có rất nhiều giả thuyết có cơ sở đã đặt dấu hỏi về cá nhân này. Tuy thế, người ta vẫn chưa có đủ những chứng cớ đích thực làm bằng chứng vật thể, để trả lời Hồ Chí Minh là Nguyễn Tất Thành hay là Hồ Hẹ. Tuy nhiên, với bản lý lịch chính thức của một học sinh chỉ mới vừa bước vào lớp sáu được vài tháng ở Huế đã bị đuổi khỏi trường, và một người đã tốt nghiệp trường đại học Hà Nam, rồi là giáo sư của trường trung học ở bên Trung hoa, chắc chắn có những khả năng hiểu biết hoàn toàn khác nhau. Theo đó:
Thứ nhất: Nguyễn Tất Thành thật khó có thể trở thành một người viết rất nhiều bài viết, nghị luận, chủ trương với trên 117 cái bút danh như nhà nước CSVN công bố. Theo đó, đây có thể chỉ là những bài viết vô chủ, hoặc được một tập đoàn ngụy tạo ra và CSVN thu tóm lại, rồi khoác cho nó cái danh là của HCM trong mục đích tuyên truyền bá đạo mà thôi.
Thứ hai: Chỉ cần một cuốn “Nhật Trung nhật ký” với chữ viết nguyên bản, thì người ta đã có thể xác định rằng đó không bao giờ là của Nguyễn Tất Thành. Lý do, khả năng của Thành từ lúc còn học lớp sáu ở Huế và những ngày tháng lênh đênh chưa cập bến đã không có bất cứ một chỉ dẫn nào cho thấy y có khả năng về thơ, phú. Nếu nói đến hoàn cảnh để thành thơ thì ai cũng biết, lúc phải xa nhà là lúc ruột bị xé ra. Khi phải xa quê hương là như cánh chim lạc gặp bão biển, tan đàn. Đó chính là thời gian để những tiếng thơ hay lời văn tạo thành con người hoặc kiên định ý hướng của đời mình. Tuy nhiên, Nguyễn Tất Thành không hề có lấy một dòng, một chữ nào cho gia đình, cho cha mẹ anh em. Và cũng chẳng một lời thơ nào cho nỗi niềm xa quê hương, lìa đất tổ.
Rồi hai năm tù ở Hồng Kông, một thân viễn khách bị giam nơi nhà tù hải ngoại, nếu vì nghiệp nước thì đây là một phần cay đắng nhất. Bởi lẽ, ngày mau qua và tấm thân trong bốn bức tường giam sẽ là cùng cực cho người hoạt động. Tuy thế, Thành cũng không có lấy một bài văn, một tiếng thơ nào cho thân phận, cho đất nước trong hoàn cảnh thê lương này. Điều đó cho thấy rằng, Thành tuyệt đối khô cằn, không có khả năng về thơ văn.
Kế đến, ai cũng biết hồn kẻ ra đi luôn lưu dấu lại nơi quê hương mình. Trong khi đó, tập thơ “Ngục Trung nhật ký” ngoài việc nó không có một chữ tiếng Việt nào, Nó cũng không hề có một tâm tình nào của tác giả với quê hương Việt Nam. Có đôi lần nó nhắc đến tên Việt Nam như qua đường, nó không có một hơi hám tình nước, tình nhà nào liên hệ đến Việt Nam. Có chăng chỉ chứa đựng tình quê hương và hoài bão của người và đất nước Trung Hoa mà thôi. Theo đó, chỉ có những kẻ ngu đần, thiếu học thức, bị nhồi sọ của CS mới tin rằng đó là “tài sản” văn hóa của Nguyễn Tất Thành, một người Việt Nam yêu nước, nhưng chỉ biết làm thơ yêu và ca tụng nước Tàu!
Từ điểm căn bản rất đơn giản này cho thấy: Tác giả của nó vĩnh viễn không phải là người Việt Nam. Nếu nó là của Hồ Chí Minh thì chắc chắn hắn không phải là người gốc Việt Nam.
Bằng chứng là những người như Tổng thống Ngô Đình Diệm, cụ Phan Chu Trinh, Phan Bội Châu... dẫu không phải là những nhà văn nhà thơ, nhưng trong lúc rong ruổi vì nghiệp nước, tâm tư của họ đã được ghi lại dù chỉ trong đôi ba bài ngắn gọn, đủ chứng minh cho nỗi lòng của người đi. Nhưng Nguyễn Tất Thành thì không. Tuyệt đối không. Ấy là chưa kể đến những vị trên đã không bao giờ làm nhơ đời mình trong việc làm đơn, van lạy bọn Pháp cho vào trường thuộc địa ngõ hầu mai sau phục vụ cho đại quan Pháp như Nguyễn Tất Thành!
Kế đến, trong nỗi lòng của người đi thì đều mong muốn đem được tài trí của mình ra giúp nước, không ai có mộng ước trở về “chặt” đầu người dân để tạo nên quyền lực cho mình. Nguyễn Tất Thành dẫu có thâm thù triều đình Nguyễn vì bị đuổi học và bố bị cách miễn chức quan, có lẽ cũng không đi ra ngoài nguyên tắc này. Trong khi đó, HCM lại dính máu của ít nhất 172000 người Việt Nam làm ơn cho mình. Theo đó, tôi cho rằng những công việc sau 1933 có lẽ không thuộc về ông ta. Bởi lẽ, dầu có muốn, vận hạn của Thành như đã chấm dứt sau những ngày tù với bệnh lao phổi nặng ở Hồng Kông? Có đâu ông ta lại sống lại trong tàn độc với cái tên Hồ Quang nghiện thuốc lá, nghiện rượu, nghiện cả gái!
Sự kiện là thế, nhưng thiếu tá Hồ Quang, người Hẹ, sau này lại được coi là Hố Chí Minh, được CSVN ca tụng, lại mở nghiệp ở nơi quê nhà Nghệ An bằng nghề đấu tố với hơn 172000 chủ gia đình bị giết hại. Sau đó bị Y cưỡng đoạt hết gia sản của họ. Hỏi xem, Y là người hay là ma khi giết người đồng hương để cướp của? Y là kẻ thương dân thương nước hay là một tội đồ thiên cổ trong việc bán nước, giết hại dân để cầu vinh hoa? Ai cũng biết, hận nhà thì có thể quên, nhục quốc thì phải rửa. Nhưng tại sao Y lại rửa trên cổ lương dân, rửa trên chính những người đã đóng góp tiền bạc cho Y sống và thành danh? Hỏi xem, Y là Lê Chiêu Thống, hay là Hồ Quang không thuộc giòng Việt tộc, nên người Việt Nam mới gặp những đoạn trường tắm máu trong gần một thế kỷ với những tàn bạo của Y như:
a. Đấu tố
Trước hết, cuộc đấu tố do Hồ Chí Minh mở ra, không phải chỉ là để cướp của, giết người Việt Nam, nhưng thực tế là nhắm tiêu diệt cho bằng hết sức mạnh của dân tộc qua các thành phần trung lưu, trí thức trong xã hội, nơi đã từng phát sinh ra những người lãnh đạo của đất nước này trong suốt tiến trình lịch sử trong hàng ngàn năm qua. Theo đó, mục đích của Hồ Quang là ra tay trước để tiêu diệt thành phần trí thức, phú nông có vị thế trong xã hội Việt Nam, có khả năng nhận thức và triệt tiêu Hồ, hơn là vì số tiền và tài sản mà chúng sẽ cướp, chiếm đoạt được.
Bởi từ cuộc khủng bố bạo tàn này, tất cả mọi cấp quyền trong guồng máy lãnh đạo của Y cũng như ngoài xã hội, lúc nào cũng mang lòng sợ sệt và nghi ngờ lẫn nhau. Chúng có thể dành cho nhau những nhát dao thù hận theo sách lược triệt hạ người yêu nước của Hồ Chí Minh. Hơn thế, nhờ sự hiện diện của những Trần Canh, Vi quốc Thanh… và đoàn quân Tàu đứng sau lưng, Hồ Chí Minh đã khống chế được toàn bộ cấp lãnh đạo cũng như người dân ở trên đất bắc. Để rồi từ chỗ tựa này, Y dần xếp đặt nền móng cho tập đoàn Tàu ô sang chiếm ngự Việt Nam về sau.
b. Mở chiến tranh
Nay thì ai cũng rõ, từ cuộc đấu tố kinh hoàng 1953-1956 đã tạo ra nỗi lo sợ khủng khiếp bao trùm trên đất Bắc. Đổi lại, mùa đấu tố lại giúp Hồ Chí Minh cách khống chế người dân đất bắc và đẩy họ vào cuộc chiến vời miền Nam theo lệnh của Tàu. Hỏi xem, Trời đất nào, và người dân nào có thể thấu hiểu được nỗi lòng tang thuơng, ngập oán than kẻ đã tạo nên cảnh ly tan, chết chóc trên đất bắc. Và hỏi xem, có người nào muốn ở lại, làm thân kéo cày thay trâu bò trên những cánh đồng cạn với chúng sau mùa đấu tố? Kết qủa, dù không muốn, họ đành phải vác súng đạn vào nam. Bởi lẽ, dù có bị bom rơi, đạn xéo còn hơn ở lại với tủi nhục, đọa đày theo cái mã tấu của Hồ!
Tuy thế, sau cái chết của Tổng Thống Ngô Đình Diệm và từ khi Hoa Kỳ đem quân vào miền nam và ném bom miền bắc, cục diện có phần thay đổi. Trước hết, nó tạo cho Hồ cơ hội tuyên truyền mang nét chính nghĩa “đánh Mỹ cứu nước” để đẩy thanh niên vào cuộc chiến trong nam. Đây chính là nút thắt trong vấn để chính trị của Việt Nam vào hậu bán thế kỷ 20. Một mặt, CSVN tuyên truyền chống đế quốc Mỹ xâm lược. Mặt khác, ca tụng nước anh em xã hội chủ nghĩa Tàu cộng đem quân đội và vũ khí vào miền bắc để giúp xã hội chủ nghĩa Việt Nam. Kết qủa, người dân nghèo đói trên đất bắc vội quên đi việc Tôn sỹ Nghị, Liễu Thăng... đem hàng vạn quân sang chiếm ngụ nước ta. Rồi theo Hồ vỗ tay hoan hô xã hội chủ nghĩa Trung cộng đem quân và khí giới vào giúp Việt Nam chống Mỹ cứu nước!
Kết quả, sau những bài tuyên truyền mãnh liệt ngày đêm và kéo dài qua hai thế hệ. Người Việt Nam ở miền bắc đã bị chết chìm trong loại tuyên truyền bá đạo của chúng. Tệ hơn thế, qua những loạt tuyên truyền này, người dân đất bắc đã dần quên đi tội ác của Hồ Chí Minh đối với cuộc cải cách ruộng đất với hơn 172000 người bị Y giết. Và nhờ sự kiện nghèo đói, chiến tranh và tản lạc mà người dân đất băc đã dần tạo cho Y một chỗ đứng. Để từ đó, chẳng còn mấy ai cho rằng Hồ Chí Minh và Lê chiêu Thống tuy hai mà một. Và cũng từ đây, Tàu cộng mỗi ngày thêm nghênh ngang trên phần đất Việt.
2. Rước Tàu nhập nội Việt Nam
Trong những tội ác của Hồ Chí Minh tạo ra trên đất nước này, như phần a và b ở trên, xem ra, hậu qủa nặng nề và tai hại nhất cho Việt Nam lại chính là việc Hồ Chí Minh và tập đoàn CSVN của Y đã rước Tàu vào làm tổ, chiếm đất xây thành và ngự trị trên phần đất Việt Nam. Đến nay, hầu như không còn một phần đất nào trên giải giang sơn Việt Nam mà không có gót giầy của quan phù Trung cộng. Hỏi xem, tại sao người Việt Nam lại phải sống khốn khổ trong nghèo nàn cơ cực sau chiến tranh và phải làm đầy tớ cho Tàu cộng ngay trên quê hương của mình khi đất nước yên bình?
a. Ngoài khơi và vùng biên giới
Xa khơi là Hoàng Sa, Trường Sa, nơi mà chính Hồ Chí Minh lăng nhục là “ đất chim ỉa” đã bị Tàu lấn chiếm với sự trợ giúp của Lê Đức Anh từ 1974 và1978. Sau đó, những phần đất biên giới như Nam Quan Bản Giốc, Lão Sơn, Tục Lãm… thì nhờ có Đồng, Linh, Mười, Phiêu, Kiệt… mà khăn áo ra đi, làm phiên thuộc của Tàu.
b. Phần nội địa
Các vùng đầu nguồn theo quy hoạch 60 năm thuê bao của Tàu. Rồi Tân Rai với Bauxite… nay đến Formosa… rồi các chợ Tàu, khu định cư Tàu đều nằm trong vị thế hiểm yếu thuộc Tàu quản trị thì Việt Nam về đâu? Đã thế, hàng ngàn những công trình như đường xá, cầu cống, cơ sở điện lực đều nằm trong tay Tàu, hỏi xem Việt Nam còn lối nào để thoát? Xem ra trong tình thế này, chỉ một trận bảo nhỏ trước ngày của 2020 theo Hiệp định Thành Đô thì Việt Nam ta đã về Tàu? Khi ấy kêu gào Mỹ và Thế giới Tự Do đến cứu chăng?
Đến đây, tôi xin hỏi bạn một câu. Nếu không có Hồ Chí Minh rước Tàu vào quê hương ta như Lê Chiêu Thống thì người Việt Nam có phải bị chia năm xẻ bảy, có phải chịu cảnh mất đất, mất đảo và bị kìm kẹp trong cuộc sống như kẻ nô lệ cho Tàu vào hôm nay không?
Bạn đừng trả lời vội, hãy bình tĩnh nhìn lại những gì quanh ta với diển biến của nó từ mấy chục năm qua rồi hãy trả lời. Bởi lẽ, khi bạn nhìn thấy câu trả lời rành rẽ thì tự khắc bạn biết Hồ Chí Minh cũng gọi là Hồ Quang là ngưòi Tàu hay là Lê chiêu Thống! Từ đó, bạn biết chúng ta, những con dân Việt Nam muốn cứu nước phải hành động ra sao.
3. Tập đoàn CSVN là ai đây, cứu quốc hay bán nước?
Ở trên, nếu câu trả lời của bạn còn gặp những nghi ngờ, chưa quyết, chúng ta hãy tự hỏi lại cẩn thận một lần nữa, ta sẽ tìm ra câu trả lời chính xác. Hoặc giả, bạn có thể đọc lại lời tuyên bổ của những kẻ đã bỏ tiền ra nuôi nấng chúng từ thời còn chiến tranh, bạn cũng hiểu rõ vấn đề:
Hongkong (Reuter): “China has admitted for the first time that it sent more than 300,000 Combat troops to Vietnam to fight against US forces and their South Vietnamese allies... Its also spent over $20 billion to support Hanoi’s regular North Vietnamese army and Viet cong guerrila units”. (China and the Vietnam Wars, 1950-1975 - Qiang Zhai, Auburn University Montgomery.)
Trong những tháng năm sau chiến tranh mọi người đã thấy tận mắt là: Chúng muốn đào, có đảo. Muốn đất có đất. Muốn xây dựng cơ quan hay hậu cần ở Việt Nam, tất cả đều được theo ý muốn. Cũng thế, chúng muốn bước qua biên giới, hàng nô lệ ở đây hò hét to mồm, thậm chí đánh đập bắt bớ người dân của mình khi họ chống lại việc mất chủ quyền đất nước, nhưng không một kẻ nào dám lên tiếng, dám nhìn đến đoàn Tàu ô lũ lượt qua ải. Qua không phải chỉ là vui chơi nhảy múa. Nhưng còn là nghênh ngang để được nhà nưoóc CSVN hầu hạ.
Chuyện ấy vẫn chưa là lớn. Hãy xem cảnh chúng phải thay nhau đi chầu, đi học tập đường lối theo mẫu quốc theo từng đoàn, từng toán từ Trung ương đến địa phương thì biết chuyện gì xảy ra. Đã thế, mỗi khi muốn đi Mỹ, Âu châu, thậm chí sang Nhật thì không có một chuyến đi nào từ cấp bộ trưởng trở lên mà không phải vòng quanh sang Tàu để thỉnh ý chỉ.
Tại sao lại thế? Đất nước này có tự chủ hay là nội bang? Bạn biết rồi còn hỏi làm gì? Hơn thế, bạn cũng biết, có khi nào bọn đầy tớ muốn ra khỏi nhà mà không có phép của chủ. Chủ dặn làm gì, nói gì, có đứa nào dám làm trái? Từ vị thế và tư cách này, mọi ngươì đều biết chúng có là tập đoàn lãnh đạo của một đất nước có Tự Chủ, hay chúng chỉ là bầy thái thú trong kiếp sống nô lệ. Tuy thế, đây lại không phải là chuyện mới xảy ra, nhưng là truyền đời từ Hồ Chí Minh.
4. Hướng đi của dân tộc Việt Nam hôm nay và ngày mai
Trong những ngày qua, có nhiều thông tin lan truyền trên mạng về sự kiện ở Phan Rí-Tuy Phong, Bình Thuận. Trong đó có thông tin cho rằng VC cho một số tay sai ác ôn trà trộn trong hàng ngũ đấu tranh. Chúng vờ che kín mặt để kích động cảnh đốt phá cơ quan, xe cộ, để sau đó đổ lỗi cho dân nổi dậy. Từ đây, chúng đến bắt hàng trăm người để đưa ra tòa án với mục đích trấn áp lòng dân.
Nhìn lại địa bàn khu vực. Ai cũng biết, đây là khu vực gần như là chịu qúa nhiều ảnh hưởng của Tàu cộng. Từ đó, người dân Việt khó tránh được chữ thâm thù Tàu cộng, do ngư dân bị chúng đâm thủng thuyền, giết hại. Đã thế, nhà máy điện Vĩnh Tân do chúng xây dựng làm ô nhiễm nặng, gây bệnh tật cho dân trong vùng. Lại đến, 2 dự luật Đặc khu và ANM như đổ dầu vào lửa đã tạo nên cao trào đấu tranh. Dĩ nhiên, Sài Sòn không thể đứng yên. Người dân tự đứng lên vì nghiệp nước, nhưng tất cả đã bị bọn tay sai của giặc Tàu từ trung ương đến địa phương phá hoại và đối xử với đồng bào bằng một cách thô bỉ, vô đạo.
Hỏi xem, những đau thương oán vọng này đi về đâu? Câu trả lời là, hôm nay bạn còn ý chí để xuống đường cứu dân cứu nước, chúng ta còn có cơ hội diệt trừ tội ác và cộng sản. Nhưng… chờ vài ba năm nữa, khi Hiệp định Thành Đô chính thức được áp dụng thì Việt Nam có lẽ không hơn Tây Tạng hôm nay. Khi ấy, xem ra bước chân ta có muốn đi càng thêm khó ngàn lần…
Như thế, trước cảnh vong quốc này, xem ra cuộc chiến sống còn của dân tộc việt Nam với tập đoàn cộng sàn Tàu-Việt đã đến hồi phải giải quyết. Người Việt Nam sẽ không có một chọn lựa nào khác ngoài hai hướng đi sau:
1. Tất cả cùng đứng dậy mà đi theo gương của cha ông ta để con cháu ta và đất nườc này sống còn.
2. Hãy nhắm măt lại và đưa tay cho CSVN dẫn chúng ta vào quê Tàu-Hồ.
Thật vậy, câu trả lời của người Việt Nam hôm nay chính là đường đi cho con cháu chúng ta ngày mai. Ngoài ra không có một con đường khác. Nghĩa là, bạn đứng dậy để làm người nước Nam theo các bậc tiền nhân của ta để mảnh đất này đời đời là của giòng giống Việt Nam. Hay là uốn mình thành tên nô lệ của Tàu theo hướng đi của Hồ Quang và tập đoàn CSVN hướng dẫn. Bạn hãy trả lời đi. Trả lời và chính bạn sẽ nhìn thấy tương lai Việt Nam qua câu trả lời của chúng ta hôm nay.
06.07.2018
Bảo Giang(danlambaovn)
No comments:
Post a Comment