Tôi đã không định viết bất cứ một bài viết nào nhân ngày 30-4 năm
nay. Bởi lẽ, nhắc về một mốc điểm của một thời gian như ngày 30-4, nó
chỉ làm cho lòng người thêm sầu héo, đớn đau, hơn là đem đến cho người
quanh mình một niềm vui, dù là rất nhỏ bé. Bỡi lẽ, nhìn quanh đây
. Ngưòi
miệt mài với tranh đấu thì cứ trần lưng ra trong cô đơn. Kẻ chạy cờ,
cúi đầu, cầu ơn mưa móc của Việt cộng, xem ra càng lúc càng đông, lại
thêm có tài qùy lâu hơn. Bên cạnh đó là đoàn ngũ gọi là về “ du lịch,
thăm quê” càng lúc càng nhiều. Sân bay lúc bỏ chạy chẳng mấy người ra
vào được. Lúc này là tấp nập xuốt ngày đêm. Phần vì người về, phần vì
rao hàng dẫn mối. Chẳng mấy ai nhớ đến lúc đi thì trốn chui trốn nhủi,
bị phường khóm tố cha, tố mẹ, bêu riếu. Bị bọn bất lương láo lếu gọi là
ma cô đĩ điếm. Lúc về thì trát phấn, bôi son ra dáng “ khúc ruột ngàn
dặm” nên cũng chẳng ngượng ngùng! Toàn cảnh ấy tạo thành một bức tranh
màu nước đục. Nhìn về đất nước thì tan tác, tan tác từ luân thường đạo
lý đến văn hóa va xã hội vì cái hệ tư tưởng của HCM. Đi đến đầu cũng chỉ
thấy những thói đời bát nháo và dối trá, đảo điên của hàng ngũ cán,
trong lúc dân tình thì thống khổ điêu linh, không nhìn ra đụơc ngày mai.
Ra ngoại quốc thì bị mang tai tiếng, tủi nhục lây vì những vụ trộm cắp
của chị em ta trong ngành hàng không và du sinh. Như thế thì còn gì
làViệt Nam? Vui gì mà viết?
Đã thế, lúc gần đây lại thấy nhiều người “đẻ“ ra loại ý kiến “đỉnh
cao” là: Có tranh đấu cũng chả di đến đâu, hễ bọn Trung cộng đổ thì Việt
Cộng cũng chết theo! Hoặc gỉa, mình không gởi tiền về thì tiền của
chúng cũng đã xếp cao như núi! Nó cần gì đến tiền của người ở hải ngoại!
Nghe mà thấm nỗi đau! Ấy là chưa kể đến nỗi đau của người dân Crimea
vừa bị xát nhập vào Liên Bang Nga. Nó là một bài học, một bước tập thực
tế trước mắt cho một chương trình xin tự trị xàt nhập vào Trung quốc mà
Việt cộng đã đi vào những giai đoạn sửa soạn cuối cùng? Mấy ai hay?
Trước viễn ảnh đau thương, mất nước vào tay Trung cộng, dĩ nhiên, tôi
không phản bác một ai, cũng chẳng phản bác một lý lẽ nào của “người
mỉnh”. Chỉ xin đưa ra vài con số, vài câu chuyện có liên hệ đến câu
chyện này mà thôi. Trước hết,
I. Ngồi chờ… Trung cộng chết, ta sẽ ra sao?
Trước hết, vì không biết đến bao giờ nó mới chết, nên ta sẽ có dịp
mỗi năm một lần, ngồi đếm ngày 30-4. Đếm để nghe “người ta” bàn luận.
Hết bàn khôn đến bàn dại. Hết quốc hận thành hoà giải…. theo Việt cộng!
Nhưng có một điều mà người ta không thèm để ý đến trong những lúc ngồi
đếm và bàn luận là: Trước khi Trung cộng chết thì Việt Nam ta cũng đã
tan bay bay xác pháo rồi: Nó bị tan bay xác pháo vì Việt cộng, bị tan
biến vào chính vòng tay của Trung cộng.
Bạn không tin ư?
1. Phần tài nguyên:
Đất rừng, đất biển của Việt Nam ta bây giờ có bao
nhiêu phần trăm nằm trong tay Tàu, ngoại quốc? Bao nhiêu phần trăm nằm
trong tay của đồng bào? Bao nhiêu phần trăm nằm trong tay của đảng cộng
sản với đặc quyền sử dụng, đặc quyền cho đi, dâng hiến hay ký những giao
kèo cho thuê dài hạn để chia nhau tiên túi? Hỏi xem, Hoàng Sa, Trường
Sa, Cao nguyên, Bình Dương, Vũng Áng, Cửa Việt…. toàn là những trọng
địa, nay dưới quyền của ai?
2, Về nhân sự:
Ngày nay trên đất nước Việt Nam, có ai kiểm chứng được
là có bao nhiêu thành viên, cấp uỷ của cộng sản từ trung ương cho đến
địa phương người Việt nhưng làm việc theo lệnh Tàu để được hưởng quy chế
cha truyền con nối? Rồi có bao nhiêu làng toàn người Tàu mới đến định
cư theo quy chế riêng của Tàu hay không? Có ai vào được những khu định
cư của các chuyên viên thợ thuyền của Tàu theo sang để làm công nhân
chính thức hay nhập lậu, trong các dự án trúng thầu hay không? Có ai có
trong tay những con số là hiện có bao nhiêu ngưòi Tàu vào Việt Nam du
lịch và trốn ở lại trong những khu riêng của họ hay không? Kế đến, với
hoàn cảnh ngày thêm bi đát của lao động Việt Nam, đặc biệt là của phụ
nữ, khi thấy những người Tàu ở Việt Nam, trước mắt có công ăn việc làm,
ra đường được nhà nước Việt cộng ưu đãi, có bao nhiêu người đã chấp nhận
lấy chồng Tàu thuộc diện di dân bất hợp pháp này? Trong năm, mười năm
sau nữa họ là Tàu hay là Ta? Ấy là chưa nói đến những kế hoạch lớn từ
trung ương do nhà nước Việc cộng chủ trương và Phạm vũ Luận theo đó đã
đề ra chương trình “giúp” trẻ em Việt Nam học tiếng Tàu ngay từ bậc tiểu
học, để mai kia đi xin việc trên đất nước mình cho dễ? Hỏi xem, nước
chưa bị đồng hóa, Việt cộng đã có chủ trường đón thời như thế. Tương lai
Việt ra sao?
3. Rồi ở một chiều khác.
Lực lượng đấu tranh ở hải ngoại gìa yếu và
chết dần mòn, những cầu nối đã ở vào cái khoảng 50- và 60 lại đang tàn
lụi dần. Bị tàn lụi vì thui chột, vì bỏ cuộc và vì “áo gấm về làng”, vì
miếng lợi danh? Hỏi xem, nếu lớp cầu nổi này không còn, các điểm tựa cho
cuộc tranh đấu tại quê nhà gặp bất lợi. Việt Nam về đâu? Với hai nguồn
tài nguyên và nhân sự như thế, xem ra kế ngồi chờ là hoàn toàn thất bại.
II. Trường hợp đứng dậy thì sao?
Chúng ta có những lợi thế sau:
1. Chúng ta có một khối chuyên viên hùng hậu trên thế giới,
2. Hoa-Kỳ hiện diện trong vùng Đông Nam Á. Đây là một điểm rất thuận
lợi… sự hiện diện của HK khiến có sự ổn định. Sự ổn định giúp ta dễ dàng
bảo vệ chủ quyền và phát triển quốc gia…
3. Người dân từ Bắc xuống Nam bất mãn, đói khổ lầm than. Lại đứng trước
thảm cảnh bị giao vào tay Tàu lấn áp. Họ đang mơ ước một sự thay đổi cho
VN.
4. Hệ thống tài chánh của Việt cộng đang gặp trở ngại một cách trầm
trọng. Chúng cố gắng trả tiền lời cao để chiêu dụ người ký thác, nhưng
khó rút tiền ra khi cần đến .
5. Việt Nam có được một khối lượng lớn và vững chắc. Đó là Cộng Đồng Việt-Nam Hải Ngoại.
6. Hiện nay, Việt cộng đang sống tựa vào đồng tiền do thân nhân gủi về
VN. Chúng hoàn toàn bất lực và bị khủng hoảng nghiêm trọng trong lãnh
vực kinh tế, văn hóa và xã hội. Tội ác, và bất ổn xã hội mỗi lúc một
thêm nghiêm trọng.
IV. Có những lợi thế, nhưng làm sao đứng dậy đây?
Vào khoảng thời gian này năm trước, đặc biệt trong bài “ Xiết chặt
kinh tế và giờ chết của Việt cộng”, tôi đã đưa ra một số đề nghị. Nay
nhân ngày đau thương của đất nước, Tôi xin được viết lại một lần nữa
những lời đề nghị đó. Những đề nghị mà bản thân tôi phải gạt nước mắt,
phải cắt ruột mà viết. Chỉ hy vọng mọi người, hãy thấy cái khổ lớn của
dân tộc mà hy sinh đi một phần nào cái “nỗi khổ” của gia đình, hay hy
sinh một phần “ tự sướng” cho bản thân trong những cuộc du lịch Việt
Nam. Dĩ nhiên, sự hy sinh này tuy khó, nhưng không phải là bất khả thi.
Hơn thế, nó lại được đánh giá là những đóng góp cực lớn cho cuộc thay
đổi của vận mệnh đất nước mai sau. Theo đó, Ta nên tự buộc ta thi hành,
hơn là, Ta cứ về nuôi chúng rồi chửi chúng thì có ích gì?
Cách đây hơn hai năm, cộng sản Việt Nam đã công khai ý định chiếm
đoạt tài sản là ngoại hối và vàng của người dân còn cất giữ, mua bán,
hay đã gởi vào ngân hàng bằng nghị quyết 11/NQ-CP. “tiết 1, 2(c)
tăng cường quản lý ngoại hối, thực hiện các biện pháp cần thiết để các
tổ chức cá nhân… bán ngoại tệ cho ngân hàng. (d), xóa bỏ việc kinh doanh
vàng miếng trên thị trường tự do…”. Qua nghị quyết này, cộng sản
đã quyết liệt đánh vào các doanh nghiệp tư nhân, qua việc cấm họ sử dụng
vàng, đô la, hạn chế nhập khẩu hàng hóa, hầu thu tóm toàn bộ tài sản là
ngoại hối và vàng vào tay “nhà nước”. Nghĩa là, chúng đã sẵn sàng in
tiền giấy lộn hình Hồ với mệnh giá cao để cân bằng trị giá với ngoại hối
và vàng một khi người gởi tiền vào ngân hàng muốn rút tiền ra. Theo kế
hoạch này, không một người nào có thể rút ngoại hối hay vàng do chính
mình đã gởi vào ngân hàng trước đó. Tệ hơn thế, hàng tỷ tỷ ngoại hối, và
quý kim đó cũng không còn nằm dự trữ trong ngân hàng nhà nước, nhưng là
trong các tài khoản của các cá nhân ở ngoại quốc! Theo đó, việc đổi
tiền vói mệnh gía một ăn 500, thậm chí là 1 ăn 1000, có thể xảy ra ở bất
cứ thời điểm nào.
Chuyện là thế, có lẽ nào chúng ta tiếp tục gởi tiền về để cho chúng
làm băng hoại nền đạo lý, văn hóa của dân tộc và đưa đất nước vào vòng
nô lệ cho phương bắc? Không, tôi không cho đây là điều chúng ta muốn,
nhưng thực tế, chính chúng ta đang nuôi nó để cho nó làm như thế. Nghĩa
là, ở một phương diện nào đó, thay vì trừ bạo, chính chúng ta lại là
những người đồng loã, thôi thúc, giúp chúng thêm phương tiện để gây ra
thêm tội ác với đồng bào của mình. Nhưng làm sao để chúng ta có thể giải
tỏa được nghịch lý đầy oan nghiệt này? Có rất nhiều người đã nghĩ đến
một phương án nhẹ nhàng, nhưng đầy hiệu quả là: Đề nghị tất cả mọi người
hãy vì tương lai của dân tộc mà tham gia tích cực vào chương trình cứu
nguy đất nước bằng cách:
a. Kế hoạch tự tiết chế.
- Không gởi tiền, hàng, quà, về cho thân nhân trong vòng vài năm để
tiêu dùng, buôn bán, xây dựng cơ sở. Ngoài trừ những trường hợp rất cần
thiết và khẩn cấp như cứu tử. ( Mỗi tháng không qúa $50 như người Cuba
thường áp dụng trong cuộc đáu tranh của họ). Nếu cần, lên kiến nghị yêu
cầu chính quyền các nước liên hệ ra điều khoản về tài chánh và đề nghị
chính phủ thanh lý các tổ chức tư nhân trá hình gời tiền về Viêt Nam?
- Không về du lịch tại VN trừ trường hợp tang chế của cha mẹ, anh em ruột thịt mà thôi. Và thời gian ở lại không nên kéo dài.
- Tạm thời không bảo lãnh cho thân nhân đi du lịch hay đi du học ở hải ngoại.
- Không gởi tiền vào các ngân hàng của cộng sản Việt Nam. Tất cả
những ai đã gởi tiền vào ngân hàng, giúp vốn cho nhà nước cộng sản Việt
Nam thành những tên trộm cướp hợp pháp, hãy rút tất cả tài khoản đáo hạn
ra khỏi các ngân hàng nhà nước (gởi vàng thì đòi vàng, gởi tiền ngoại
thì đòi lại tiền ngoại).
- Không gởi về dù chỉ là một đồng để đầu tư vào các dịch vụ nhà đất,
khách sạn, nhà nghỉ hay phát triển kinh doanh tại Việt Nam. Dù có một
vốn, một trăm lời cũng không gởi. Nên nhớ, khi chúng ta gởi tiền về đầu
tư vào các dịch vụ nhà đất là chính chúng ta giết dân ta. Lý do, Cộng
sản sẽ tiếp tục mở quy hoạch giải phóng mặt bằng để …. bán lại cho những
người đầu tư từ hải ngoại. Thế là ta giúp chúng giết dân ta.
- Không mua bán lương thực, thực phẩm, đồ gia dụng nhập cảng từ Việt
Nam hay Trung cộng vào đất nước, nơi chúng ta đang sinh sống.
- Không hỗ trợ bất cứ một chương trình nào ngoài chương trình nhân
đạo khẩn cấp như thiên tai, động đất, bão lụt tại Việt Nam. Kể cả những
việc ủng hộ cho tôn giáo để xây chùa, xây nhà thờ hay các cơ sở của tôn
giáo cũng không có ngoại lệ.
- Tuyệt đối không ủng hộ, không mua vé tham dự bất cứ chương trình
văn nghệ hát hò nào của các ca sĩ đến từ Việt Nam. Họ có thể không phải
là những văn công cộng sản Việt Nam đi tuyên truyền, nhưng không ủng hộ
vì chương trình của chúng ta.
- Đặc biệt, hãy tích cực vận động các chính phủ nơi mình sinh sống
không viện trợ kinh tế cho cộng sản Việt Nam. Hơn thế, ủng hộ mạnh mẽ
các phong trào tranh đấu cho nhân quyền ở trong nước.
b. Cắt nguồn vốn từ đồng bào ở trong nước:
- Kêu gọi đồng bào, thân nhân không gởi tiền vào các ngân hàng của nhà nước cộng sản Việt Nam.
- Kêu gọi đồng bào hãy lần lượt rút hết vốn của mình ra khỏi các ngân hàng. Vì có gởi vào khi chúng đổi tiền thì cũng trắng tay.
- Tự tích trữ vàng bạc và quý kim (nếu có thể) thay vì tung vào các ngân hàng.
- Chiết giảm chi tiêu, mua bán trong từng ngày.
- Không mua hàng hóa có nhãn hiệu từ Trung cộng.
Đây là kế hoạch thắt lưng buộc bụng. Không, phải gọi là “cắt ruột đứt
lòng” mới đúng. Bởi vì nó làm cho con tim của chúng ta rướm máu vì nỗi
khổ tạm thời của người thân. Nhưng hãy vì 90 triệu đồng bào, hơn thế, vì
tương lai của dân tộc Việt Nam, chúng ta không thể không cùng nhau thực
hiện.
V. Hệ quả.
Về hệ quả, có nhiều người từng đi về Việt Nam, họ đã quan sát kỹ
lưỡng và quả quyết với tôi rằng. Nếu mình không gởi tiền về, không đi du
lịch và vận động những người ngoại quốc không du lịch Việt Nam, chúng
nó sẽ chết ngay. Chết không kịp trăn trối, vì thiếu 10 tỷ đôla tương
đương 200 ngàn tỷ đồng để chi dụng trao đổi hàng năm, chúng không thể
sống. Tôi cho ý tưởng ấy là quá mạnh mẽ. Tuy nhiên, người ta có thể nhìn
thấy trước những hệ quả dây chuyền sẽ ảnh hưởng trực tiếp lên nền kinh
tế và đời sống của người dân cũng như chế độ một khi việc phong toả kinh
tế được thực hiện nghiêm túc.
- Đời sống của nhân dân, trong đó có cả thân nhân của những người ở
hải ngoại sẽ gặp khó khăn hơn và giá sinh hoạt sẽ tăng cao hơn. Nhưng
không thể trở lại cái thời 1977 – 1978. Nhiều mặt hàng sẽ trở nên ế ẩm
vì không có người tiêu thụ. Và nhiều mặt hàng cần như điện, điện thoại,
xăng dầu… có khi cũng trở thành xa xỉ phẩm.
- Nạn trộm cắp của công và tội phạm sẽ tăng nhảy vọt.
- Nhiều ngân hàng sẽ bị khánh kiệt, phá sản.
- Nhiều khu vực kinh tế tập đoàn sẽ vỡ nợ.
- Ngành địa ốc, khách sạn sẽ hoàn toàn suy thoái.
- Ngành hàng không sẽ khốn đốn.
- Nhiều khu vực sản xuất, tư doanh sẽ đóng cửa, nạn thất nghiệp sẽ tăng cao.
- Nền kinh tế què quặt này sẽ giảm sự thu hút đầu tư vốn từ ngoại quốc.
- Nông nghiệp cũng bị hạn chế.
- Trung cộng và các nhà đầu tư của họ sẽ xâm nhập vào nhiều cơ sở hạ
tầng. Nhiều loại giấy tờ, kể cả việc “phát” giấy quốc tịch VN (dĩ nhiên
là bán lấy tiền) cho người Tàu xâm nhập cư vào Việt Nam theo chủ trương
của Trung cộng sẽ diễn ra như đi chợ.
- Các kế hoạch đầu tư do nhà thầu Trung cộng đấu thầu sẽ tự trì trệ.
- Các cơ sở kinh tài cho nhà nước hay cho các cá nhân đương quyền nắm giữ tại hải ngoại sẽ lụn bại…
Hẳn nhiên không phải chỉ có bấy nhiêu. Đây chỉ là vài nét vẽ điển
hình. Thực tế nó còn ảnh hưởng nặng nề trên nhiều phương diện khác nữa.
Và ảnh hưởng của mỗi năm một thêm trầm trọng hơn. Bởi lẽ, ngay năm đầu,
nếu cộng sản Việt Nam không nhận được 10 tỷ đôla do người Việt gởi về,
không có nghĩa là nền kinh tế Việt Nam chỉ bị thiệt hại có 10 tỷ đôla mà
thôi. Trái lại con số bị thiệt hại có thể nhân lên gấp hai hay ba lần
con số 10 tỷ đôla ấy. Lý do:
- Vì không nhận được tiền, người ta phải tiêu vào nguồn vốn của mình đã có.
- Không có nguồn vốn để tạo ra lợi nhuận, sản phẩm.
- Không có nguồn vốn để trao đổi mua bán với ngoại quốc.
- Không có nguồn vốn để cho các ngân hàng nhà nước tung tiền ra đầu
tư vào các dịch vụ “quy hoạch”, tạo thêm dân oan. Nạn ăn cắp của công và
tham nhũng sẽ tăng nhảy vọt. Làm thâm thủng thêm ngân sách.
- Không có tiền để thuê đầu gấu, xã hội đen đàn áp đồng bào và làm lũng đoạn, rối loạn đời sống của người Việt tại hải ngoại.
- Các nhà đầu tư ngoại quốc không nhìn thấy mối lợi khi tham gia đầu
tư vì hàng không có người mua. Và đặc biệt là bị những người Việt tại
hải ngoại tẩy chay.
Sang năm thứ hai, con số thiệt hại không phải là gầp hai ba lần,
nhưng sẽ là lũy tiến, hai ba lần con số hai, ba của năm trước. Như thế,
với kế hoạch “cắt ruột đứt lòng này”, đồng bào Việt Nam của chúng ta ở
quê nhà sẽ gặp nhiều khó khăn hơn trong một thời gian. Khó khăn hơn
thôi, nhưng nạn đói sẽ không xảy ra và có thể cũng không bi đát cơ hàn
bằng những năm 1977 – 1978. Tuy thế nó sẽ không kéo dài. Đổi lại, cuộc
khủng hoảng kinh tế bó buộc phải xảy ra và cộng sản sẽ không có khả năng
giải quyết hỗn loạn. Chúng sẽ bi sụp đổ, bị loại trừ ra khỏi xã hội.
Sau đó, chúng ta dùng số tiền “viện trợ” này một cách hợp lý thì thừa
sức xây dựng lại một quê hương tươi đẹp sau một thời gian ngắn.
Chúng ta, những người Việt tại hải ngoại, cũng như những người có
nguồn vốn ở Việt Nam có đủ can đảm để làm cuộc bao vây kinh tế để nhận
chìm chế độ cộng sản, để đưa đất nước vào cuộc đổi thay trong Độc Lập,
Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền hay không? Quyết định thành bại là do chính
chúng ta. Xin nhớ, Cộng sản không phải là một con siêu mãnh hổ luôn
luôn mạnh mẽ, đủ sức cắn xé đồng bào mình, nếu như chúng không có gì để
ăn!
Tóm lại, người Việt đang đứng trước một cơ hội thuận tiện để cứu nước.
- Trước hết, tạo ra những khó hhăn và rối loạn về kinh tế để diệt trừ
cộng sản và giải phóng dân ta ra khỏi chế độ bạo tàn cộng sản do Hồ chí
Minh và tập đoàn cộng sản khống chế dân ta từ hơn 70 năm qua. ( xin
nhớ, chính tập đoàn cộng sản Liên Sô cũng bị sụp đổ vì khủng hoảng kinh
tê bản thân).
- Thứ hai, xây dựng đất nước trong ổn định. Mở ra một quy chế ngoại
kiều đứng đắn. Chúng ta sẽ hoàn toàn làm chủ tình thế, Trung cộng không
có một chút cơ hội nào mở mang bờ cõi xuống phía nam của Nam Quan, Bản
Giốc, và tuyệt đối không thể lấn chiếm Hoàng Sa và Trường Sa của Việt
Nam.
Sự viêc rõ ràng như thế. Câu chuyện Việt Nam hôm nay chỉ có hai
phương cách để chọn lựa và giải quyết. Một là ngồi chờ để được vào vòng
nô lệ.
Hai là cùng nhau đứng dậy cứu non sông thoát cuộc nô lệ.
Bởi vì,
không ai có thể giải phóng chúng ta, ngoại trừ chính chúng ta.
Bảo Giang
25-4-2014.
(baotoquoc)
No comments:
Post a Comment