Mặt trái của Hồ Chí Minh.
Trong Thế chiến II, Nhật Bản đứng lên phát động "Đại Đông Á" đem quân
đội chinh phục mở rộng chiến tranh tấn công Thái Bình Dương. Ngày 08
tháng 12 năm 1941, Nhật Bản tấn công Trân Châu Cảng, sáp nhập các nước
quần đảo Nam Thái Bình Dương vào Đại Đông Á làm trọng lực cho nguồn vật
tư chiến tranh cho "Đại Đông Á", thay cho một khẩu hiệu "đại đồng sinh
tồn, thịnh vượng, chung sống", cùng thời với cái gọi là "Nam Dương nhất
khởi hoa nhập kì sở vị" (cộng, vinh, quyền), chiến thuật này đã cố ý xâm
lược từng quốc gia theo chi tiết kế hoạch bước một của Nhật Bản, đặc
biệt là đối với Việt Nam, được coi là sự khởi đầu của Nhật Bản.
Chiến tranh giữa Nhật Bản và Trung Quốc, quân đội Nhật Bản chiếm đóng
các tỉnh ven biển, làm điểm tựa cung cấp viện trợ cho quân sự, những hải
cảng trung chuyển đặt tại Bắc Việt Nam từ Hải Phòng đến Hà Nội, sau đó
vận chuyển đến Trung Quốc từ phía Tây Nam khu vực đường sắt Việt Nam.
Nhật Bản sử dụng viện trợ bóp nghẹt tuyến đường sắt Trung Quốc, vì vậy
họ xâm chiếm miền Nam Việt Nam đã trở thành mọi bất ngờ cho quân đội
Pháp. Phía miền Nam Việt Nam dần dần mất đi ảnh hưởng của Pháp, đồng lúc
tình hình chiến trường Tây Âu bất lợi cho Pháp, Paris đang đứng trước
bấp bênh có thể chịu cảnh thất bại. Theo cố vấn Phó Thống đốc Pháp trình
bày một tối hậu thư: Không ai suy nghĩ rằng Nhật Bản đã có tàu chiến
đứng đầu quốc phòng xuất hiện ngoài khơi Cảng Hải Phòng, và miền Nam
Việt Nam tại hải Cảng Vũng Tàu.
Pháp yêu cầu quân đội Nhật Bản đóng quân nhất định tại chỗ không được
phép ra ngoài qui định. Gia hạn hồi âm và trả lời thỏa đáng trong vòng
một giờ đồng hồ, Pháp chỉ bảo vệ các căn cứ quân sự của Nhật, nếu bất
tuân Pháp sẽ sử dụng vũ lực giải quyết bằng pháo kích từ Hà Nội đến Sài
Gòn, và bắt buộc nhượng bộ chiến tranh, không được mở rộng những phi vụ,
hiện nay tổng số thảm họa của nhân dân Việt Nam quá cao. Quân đội Pháp ở
Việt Nam sẽ chấp nhận giải giới cả việc không huấn luyện binh sĩ Việt
Nam, kinh nghiệm chiến đấu, dễ bị tổn thương, không thể cạnh tranh với
quân đội Nhật Bản. Thống đốc của Pháp đeo ở cổ phù hiệu "kẻ thù đã đến",
các bức điện khẩn cấp trả lời cho biết. Tại thời điểm đó Paris đã là
một biển lửa, tàn phá khủng khiếp, tuy nhiên Tướng De Gaulle vẫn còn vị
trí thượng phong trước quân Đức, nhưng không thể di chuyển quân về phía
Đông, vì vậy dậm chân tại chỗ với quyền của mình, phản ứng thích hợp cho
thỏa hiệp. Pháp bất lực đồng ý mở cửa cho quân đội Nhật Bản vào Việt
Nam.
Quân đội Nhật Bản khởi đầu đóng quân tại những điểm ấn định, chỉ bảo vệ
các căn cứ quân sự, cũng như cắt giảm vận chuyển đường sắt. Vào thời
điểm đó Nhật Bản dùng Việt Nam làm kho đạn dược nơi lưu trữ đằng sau là
nguồn lực chính cung cấp cho chiến trường. Nhưng đối với các biện pháp
hành chính, Thống Đốc người Pháp vẫn còn cầm quyền tại Sài Gòn, để duy
trì an ninh địa phương, cùng một sĩ quan Pháp phụ trách cảnh sát. Việc
đối nội và đối ngoại Pháp vẫn một lập trường thù địch chống lại Nhật
Bản, mặc dù không phải là bằng chứng hiển nhiên nổi dậy, nhưng có những
hoạt động quan trọng làm suy yếu hoạt động trong bóng tối, và gián điệp
quân sự của Pháp hoạt động hữu hiệu v.v...đã bắt đầu duy trì liên lạc
chặt chẽ với chính quyền Trung ương ở Trùng Khánh. Mỗi bên chỉ được dùng
sức mạnh bí mật (tình báo) chiến đấu, chẳng hạn trường hợp thiết bị
quân sự của Nhật Bản chuyển đến Việt Nam, vừa cập bến cảng, đạn dược
được đưa vào kho lưu trữ trong ngày, tình báo hạm đội Mỹ cho máy bay
trinh thám cất cánh.
Cũng mùa Thu năm 45 một hoàng hôn chết, tử thần đứng lên, hoạt động mạnh
làm suy yếu bóng tối của gián điệp quân báo Pháp v.v... Nhật Bản bắt
đầu duy trì liên lạc chặt chẽ với chính quyền Trung ương Trùng Khánh.
Đúng lúc quân Đồng Minh đánh bại Berlin, Hitler đã tự sát. Ngày 6 tháng 8
năm 1945, Nhật Bản tiếp nhận 2 quả bom nguyên tử tại hiroshima và
nagasaki, đưa đến những cái chết đau đớn, sau đó Nhật Bản kinh ngạc bởi
sức mạnh của bom nguyên tử, đầu hàng vào giữa tháng 8, ước mơ cuộc xâm
lược "Đại Đông Á" bất thành, quân đội Đồng Minh nghiền nát Nhật Bản và
"đại đồng sinh tồn, thịnh vượng, chung sống".
Nhật đầu hàng, Tư lệnh Đồng Minh ra lệnh cho tất cả quân đội Nhật Bản
tại Châu Á, chờ ngày giải giới sau đó tập trung hồi hương. Miền Bắc Việt
Nam nhận được vũ khí từ quân đội Trung Hoa Quốc Gia. Thời gian này Hồ
Chí Minh vẫn còn được lòng Quốc Dân Đảng, chính phủ Trưởng Giới Thạch bổ
nhiệm những chỉ huy quân đội thu nhận nhiều lô hàng vũ khí lớn, của
Nhật Bản tại cảng Hải Phòng giao cho Việt Minh, miền Nam Việt Nam, Bảo
Đại nhận được từ quân đội Anh và Ấn Độ. Sau khi đúc kết mọi thủ tục giải
giáp Nhật Bản, đưa vào trại tập trung, chỉ mang theo quần áo không được
phép thực hiện bất kỳ một điều nào khác. Kêu gọi người Nhật Bản đã cướp
tài sản hoặc trước đây hô hào ký quỹ phải trả lại cho người dân Việt
Nam.
Có một điều may mắn cho phụ nữ Việt Nam không rơi vào cảnh "gái giải
sầu", Daihatsu tù nhân chiến tranh của Nhật Bản tại Việt Nam được ân xá,
chỉ tước vũ khí như súng cầm tay, đạn v.v... phần lớn vũ khí lọt vào
tay những binh sĩ của Việt Nam và những lãnh chúa Việt Minh, trong cuộc
giải giới vô tình gieo những hạt giống chiến tranh sau này vào tay Việt
Minh.
Sau khi giải giới quân đội Nhật Bản, Đồng Minh hào phóng vẫn trả lương,
tặng những món quà dân sự, như một tù nhân của thời gian hòa bình, được
chăm sóc đặc biệt. Chính quân Đồng Minh đã biết trước không có kết thúc
chiến tranh, đặc biệt là ở miền Bắc Việt Nam, nguyên nhân gây ra môi
trường tốt cho những lực lượng Việt Minh phát triển.
Trung Cộng ở gần Việt Nam phái nhóm Lý Kiều Trĩ (Li Zhi Qiao) và Hồ Chí
Minh tổ chức thanh niên yêu nước tại Trung Quốc, và các văn phòng trực
tiếp dưới sự chỉ huy của tướng Đái Lạp (Dai Li) vào mật khu Việt Bắc.
Tại nông thôn Hồ Chí Minh đến từng người kích động và nuôi lòng hận thù,
vì vậy đánh trúng mục tiêu đối phương chống Nhật Bản và Pháp Quốc, đội
binh tuyên truyền của Hoa Nam di chuyển đến đâu cung cấp những thù hận
đến đó, Việt Minh chống Pháp-Nhật lấy làm kiêu hãnh, tùy tiện giết người
trả thù và tàn sát tự do. Chiến dịch trả thù này đưa ra sau khi người
Cộng sản tự gọi cách mạng tháng 8 (ngày 14 tháng 8 năm 1945-mùa thu),
ngay cả phụ nữ và trẻ em cũng được công khai trả thù.
Quân đội Anh và Ấn Độ với cử chỉ chiến thắng, đối với những cơ hội phong
phú, tái lập trật tự xã hội, phân loại ân oán phân minh. Việt Minh nhận
được tin Đồng Minh rút quân, Pháp trở lại cai trị thuộc địa, nhưng lần
này đã bị thu hẹp, thời gian cũng đã thay đổi. Ngày đầu "phong trào độc
lập dân tộc" của Hồ Chí Minh và Nhật Bản hợp tác khiêu khích chống Pháp,
người Pháp đã ghê tởm và căm ghét hắn (Hồ), sau đó Hồ Chí Minh thay vỏ
đỏ ruột cho ra đời tổ chức "độc lập tự do" kháng chiến chống Pháp theo
khuynh hướng vô sản tại Việt Nam; sự ra đời của các Đảng Cộng sản ở Châu
Á do Trung Cộng đứng đầu và trải rộng gián điệp khắp nơi. Sau khi Pháp
trở lại Việt Nam vẫn đánh giá thấp Việt Minh, lẽ ra phải tiêu diệt khô,
sau đó quét sạch, tất nhiên kẻ Hồ Chí Minh lảo đảo bỏ chạy về Trung
Quốc, trái lạo chỉ loại bỏ tiềm năng của bộ phận ưu tú Việt Minh.
Thật bất ngờ kế hoạch CKS của Việt Cộng sắp xếp thu hút đối phương vào
sâu thung lũng Điện Biên Phủ; quân đội Pháp, chấp nhận dưới cơn mưa bom
pháo binh Trung Cộng, thương vong nằm trong rối loạn. Pháo binh Trung
Cộng ẩn trong hang động dọc theo thung lũng có khả năng tự túc sống bốn
tuần, những máy bay ném bom của Pháp gọi viện binh cũng không thể thổi
lên những ụ trú quân của binh sĩ Trung Cộng và Việt Cộng, thung lũng
hoàn toàn tắc nghẽn, sau đó quân Pháp giống như một con rùa bị nhốt
trong cái lọ và mắc kẹt, kiệt sức không thể chống lại ngày một, ngày
hai, chấp nhận những thỏa thuận Geneva, tạm thời lấy vĩ độ 17 Bắc làm
ranh giới, đình chiến phân chia Bắc-Nam mỗi bên tự trị và độc lập.
Sau khi Pháp rút lui, miền Bắc Việt Nam rơi vào tay Việt Cộng. Tại thời
điểm đó, thành hình con đường di cư, người dân bỏ Bắc vào Nam, giao
thông vận tải do Hội Hồng Thập Tự Quốc tế và tàu chiến Mỹ hỗ trợ người
dân tị nạn vận chuyển vào miền Nam Việt Nam. Vào thời điểm đó trong
những người tị nạn cũng có một số tình báo Việt Minh cài vào, cũng có
rất nhiều "điền chủ" bỏ Bắc vào Nam, những người giàu có từ bỏ tất cả,
chấp nhận rời quê hương cùng gia đình di cư vào miền Nam. Họ thích sống
phía Nam hơn sống nghèo nàn phía Bắc, không muốn sống dưới chế độ Cộng
sản. Một số lượng lớn người vào Nam tị nạn, dược chính phủ miền Nam Việt
Nam sắp xếp định cư, miền Nam Việt Nam đất hoang vẫn còn nhiều lựa chọn
để giải quyết lập ấp dân sinh, nói chung đây là một vấn đề lớn của miền
Nam Việt Nam. Tuy nhiên, người tị nạn cần công ăn việc làm, giải tỏa
những khó khăn hiện tại, bức xúc. May mắn thay, những người đồng minh
dũng cảm, tiền bạc, thuốc, thực phẩm, đồ dùng số lượng lớn chuyển đến.
Những tang tóc tị nạn nổi lên, phe tự do nắm lấy cơ hội tặng hàng cứu
trợ đưa đến tận tay của người tị nạn, viện trợ giảm giá thành và không
có tham nhũng, đặc biệt công việc cứu trợ có những tiếng thở dài quá
xứng đáng!
Kiều bào các nước ngoài và công chức rút về phía Nam Việt Nam, các nhà
lãnh đạo cộng đồng ngay lập tức mở rộng cứu trợ, đầu tiên các trường học
được trưng dụng, mở bệnh viện nơi trú ẩn tạm thời, giải pháp tạm thời
cho vấn đề nhà ở. Sau đó, bình định khu vực ngoại thành, xây dựng các
làng như một nơi trú ẩn sau khi rút lui về phía Nam, người tị nạn tự do
đặt tên cho làng mình. Và được cung cấp nơi làm việc đúng vị trí vững
chắc cho người tị nạn, hoặc cho vay bằng nguồn vốn, cho bán hàng rong để
kiếm sống, tinh thần giúp đỡ lẫn nhau.
Đảng Cộng sản Trung Quốc theo chân "Bác" vừa xuất hiện miền Bắc Việt Nam
mới vài năm, dân tình chưa ổn định, Hồ Chí Minh mạnh tay thực hiện
chính sách cướp tài sản của nhân dân. Khởi đầu triển khai hoạt động
nhiều tháng chiến dịch "Giảm tô", qua đó chính thức bắt đầu thực hiện
"Cải cách ruộng đất", với hình thức tương tự nhưng hoạt động trên địa
bàn mở rộng lớn hơn. Những gia đình địa chủ có thành tích kháng chiến,
kể cả các gia đình đảng viên, cán bộ, bộ đội phục vụ trong kháng chiến
cũng bị đấu tố. Tổng cộng có năm đợt "Cải cách ruộng đất" từ năm 1953
đến 1956 tiến hành tại 3.314 xã. Người đầu tiên bị buộc tội phải chết
trong cải cách ruộng đất là bà Nguyễn Thị Năm ở tỉnh Thái Nguyên, một
địa chủ kháng chiến có nhiều công lao lớn nhất đối với Việt Cộng. Việc
thực hiện cải cách ruộng đất ở miền Bắc Việt Nam đã gây ra nhiều hậu quả
to lớn. Đã có quá nhiều người bị đấu tố oan. Mức 5,68% địa chủ trong
dân số địa phương là cao hơn rất nhiều so với thực tế. Tổng số người bị
quy trong Cải cách ruộng đất đã được thống kê là 172.008 người; số người
bị oan sai là 123.266 người, chiếm tỷ lệ 71,66%.
Theo tài liệu của Đảng Cộng sản Việt Nam, nhiều nông dân trong tầng lớp
trung nông cũng đem ra đấu tố địa chủ và việc đấu tố oan là do "bị địch
lũng đoạn". Những sai lầm này đã làm Đảng Cộng sản Việt Nam bị mất uy
tín đối với nhân dân. Cải cách ruộng đất Việt Cộng giết trên 500,000
người dân miền Bắc Việt Nam. [1]
Hồ Chí Minh phát động quần chúng đấu tố lẫn nhau qua bài học tập "Địa
chủ phản động ác ghê" bởi bút danh C.B. Nội dung chứa toàn lời lẽ quyết
liệt đấu tố không nương tay, con chữ thay cho hầm chôn xác người, câu
văn buộc tội cho nạn nhân còn nặng hơn cả búa liềm bổ vào đầu, người dân
oan chỉ cần đọc một lần cảm thấy đứng chết tươi, thân người rã rượi, đó
là ngôn ngữ của "Bác C.B".
Địa chủ ác ghê.
Thánh hiền dạy rằng: "Vi phú bất nhân". Ai cũng biết rằng địa chủ thì
ác: như bóc lột nhân dân, tô cao lãi nặng, chây lười thuế khoá - thế
thôi. Nào ngờ có bọn địa chủ giết người không nháy mắt. Đây là một thí
dụ:
Mụ địa chủ Cát-hanh-Long cùng hai đứa con và mấy tên lâu la đã:
- Giết chết 14 nông dân.
- Tra tấn đánh đập hằng chục nông dân, nay còn tàn tật.
- Làm chết 32 gia đình gồm có 200 người - năm 1944, chúng đưa 37 gia
đình về đồn điền phá rừng khai ruộng cho chúng. Chúng bắt làm nhiều và
cho ăn đói. Ít tháng sau, vì cực khổ quá, 32 gia đình đã chết hết, không
còn một người.
- Chúng đã hãm chết hơn 30 nông dân - Năm 1945, chúng đưa 65 nông dân
bị nạn đói ở Thái Bình về làm đồn điền. Cũng vì chúng cho ăn đói bắt
làm nhiều. Ít hôm sau, hơn 30 người đã chết ở xóm Chùa Hang.
- Năm 1944-45, chúng đưa 20 trẻ em mồ côi về nuôi. Chúng bắt các em ở
dưới hầm, cho ăn đói mặc rách, bắt làm quá sức lại đánh đập không ngớt.
Chỉ mấy tháng, 15 em đã bỏ mạng.
Thế là ba mẹ con địa chủ Cát-hanh-Long, đã trực tiếp, gián tiếp giết ngót 260 đồng bào !
Còn những cảnh chúng tra tấn nông dân thiếu tô thiếu nợ, thì tàn nhẫn không kém gì thực dân Pháp. Thí dụ:
- Trời rét, chúng bắt nông dân cởi trần, rồi dội nước lạnh vào người.
Hoặc bắt đội thùng nước lạnh có lỗ thủng, nước rỏ từng giọt vào đầu,
vào vai, đau buốt tận óc tận ruột.
- Chúng trói chặt nông dân, treo lên xà nhà, kéo lên kéo xuống.
- Chúng đóng gióng trâu vào mồm nông dân, làm cho gẫy răng hộc máu. Bơm nước vào bụng, rồi giẫm lên bụng cho hộc nước ra.
- Chúng đổ nước cà, nước mắm vào mũi nông dân, làm cho nôn sặc lên.
- Chúng lấy nến đốt vào mình nông dân, làm cho cháy da bỏng thịt.
- Đó là chưa kể tội phản cách mạng của chúng. Trước kia mẹ con chúng
đã thông đồng với Pháp và Nhật để bắt bớ cán bộ. Sau Cách mạng tháng
Tám, chúng đã thông đồng với giặc Pháp và Việt gian bù nhìn để phá hoại
kháng chiến.
Trong cuộc phát động quần chúng, đồng bào địa phương đã đưa đủ chứng
cớ rõ ràng ra tố cáo. Mẹ con Cát-hanh-Long không thể chối cãi, đã thú
nhận thật cả những tội ác hại nước hại dân. Thật là:
Viết không hết tội, dù chẻ hết tre rừng,
Rửa không sạch ác, dù tát cạn nước bể!
(21-7-1953)
C.B.
Muốn biết sức mạnh máu ĐCSVN đấu tố dân lành hãy đọc bài viết bút danh C.B của "Bác Hẹ" [2]
Những ngày cuối Năm 1967, hai chính phủ Việt Nam Cộng Hòa và Đảng Cộng
Sản Việt Nam ký "Hiệp ước đình chiến Tết Mậu Thân" (năm 1968). Tuy
nhiên Cộng sản không thuân hiệp ước, họ tìm mọi cách để xâm nhập vào
những thành phố và ngay cả Sài Gòn, Huế v.v... bằng những phương tiện
vận chuyển sản phẩm bán Tết, phần trên mui của xe ngụy trang, đậy phủ
bằng các loại hoa, trái cây, rau, ngô, dừa, khoai lang, dưa hấu, dứa, gà
vịt, heo v.v...phần còn lại số lượng lớn vũ khí, và những dân quân Việt
Cộng giả dạng bệnh nhân đổ về thành phố chữa bệnh, số người này được
Biệt Động Thành che giấu.
Từ ngoại thành di chuyển vào các thành phố, phải đi qua những trạm kiểm
soát ngăn chặn Việt Cộng xâm nhập. Trong khi ấy Việt Cộng lợi dụng sự sơ
hở của những ngày tết truyền thống dân tộc hằng năm. Việt Cộng theo qui
luật dòng vận chuyển trước ba ngày tết, cảnh sát kiểm soát cửa ra vào
thành phố rất vất vả vì quá nhiều xe, nếu như người lái xe tặng một
phong bì thư thì xe được qua nhanh, bạn sẽ tránh việc điều tra. ĐCSVN
khai thác điểm yếu này mãi lộ cho cảnh sát giao thông, xem đây cách giải
vây được mặt bằng trơn tru. Cảnh sát vẫn cho rằng hàng hóa đem đến lợi
nhuận trong lúc thì hành nhiệm vụ, sau đó hầu như bị hủy hoại trong tay
của cảnh sát tham nhũng. Việt Cộng đã thâm nhập vào thành phố, nửa đêm
nổi dậy tiếng pháo lẫn tiếng súng, Việt Cộng hy vọng cuộc đột kích toàn
diện này sẽ cho phép chính phủ Việt Nam Cộng Hòa bất ngờ và nắm bắt sức
mạnh của nó, do đó gây khó chịu cho các cơ quan chính phủ, các trạm cảnh
sát khép lại, trại lính và các cơ quan quân sự tránh mục tiêu của địch.
Trước đó Việt Cộng đã khủng bố trên 14 ngàn vụ lớn nhỏ tại trung tâm Sài
Gòn, và các tỉnh thành, gây ra biết bao bất ổn về mặc trật tự an ninh
xã hội và chết biết bao nhiệu người vô tội, bởi bom mìn do bọn Hoa Nam
cung cấp cho ác gian Biệt Động Thành Sài Gòn, gây ra tang thương và mất
mát cho thường dân. Trung Cộng sai đâu "Bác" đánh đó, những việc không
nên làm "Bác" vẫn thực hiện theo chỉ thị của Mao.
Tết Nguyên Đáng năm Mậu Thân (1968), hậu duệ của "Bác" thực hiện theo
đường lối của C.B "Việt Công ác ghê". Việt Cộng phát động tổng tấn công
toàn diện, thảm sát qui mô lớn, riêng tại Huế trên 6214 thường dân, tính
cả miền Nam Việt Nam trên 26.047 thường dân.
Sau khi VNCH bình định được Huế, nhân dân phát hiện nhiều người mất tích
và những ngôi mộ mới mọc lên như nấm bên đường, càng phát hiện nhiều
ngôi mộ tập thể, thế mới biết đây là cuộc thảm sát qui mô nhất trong
lịch sử chiến tranh Việt Nam vào dịp tết Mậu Thân (1968) tại Huế.
Nghĩa trang núi Ngự Bình-Huế, nơi tập trung chôn cất 6214 thường dân
bị đảng Cộng sản Việt Nam thảm sát Tết Mậu Thân (1968).
Nguồn NVĐ: Tài
liệu ảnh lưu: Huỳnh Tâm.
Việt Cộng muốn chiếm Thành nội Huế để lập Thủ đô Mặt trận Dân tộc Giải
phóng miền Nam, sau một tháng phản công của Quân lực Việt Nam Cộng Hòa,
đánh bật chúng triệt thoái để lại một Cố đô điêu tàn, đổ nát và cướp
sạch kho tàng bảo vật dụng trong Hoàng cung, chỉ còn Cửu Đỉnh (Bộ lịch
sử và địa lý Việt Nam đúc trên lư đồng vào thời vua Minh Mang) chúng đem
đi không được vì to lớn, cho nên chúng bắng vào đó để ghi dấu chiến
tranh năm Mậu Thân.
Cho đến nay, tài liệu cả ba phía Việt Nam Cộng Hòa, Hoa Kỳ và Việt Cộng
vẫn quy trách nhiệm cho nhau, trên nguyên nhân có tính xác thực của sự
kiện này do Việt Cộng gây ra. Theo nguồn báo cáo, từ phía quân Giải
phóng ghi nhận, họ đã giết và chôn sống đến độ không thể kiểm kê danh
sách, kể cả thường dân chống lại họ đều qui vào tội phản động. Tính từ
sáng sớm ngày 31 tháng 1 năm 1968 và sau 28 ngày đêm trận chiến giữa
Quân Giải phóng miền Nam Việt Nam với Quân đội Hoa Kỳ và Quân lực Việt
Nam Cộng hòa đã diễn ra và kết quả 40% thành phố Huế bị phá hủy, 116.000
người mất nhà ở, 3169 bị hư hỏng nặng; Quân đội Hoa Kỳ và Quân lực Việt
Nam Cộng hòa thiệt hại khoảng 453 lính thương vong, trong khi Quân Giải
phóng miền Nam Việt Nam và Quân đội Nhân dân Việt Nam tổn thất trên
5.653 quân. Số thường dân thiệt mạng theo ước tính đầu tiên của chính
phủ Việt Nam Cộng hòa là 19.776 người.
Sau tết Mậu Thân người ta hình dung ra con đường mòn Hồ Chí Minh, nó có
một thành tích buôn lậu vũ khí và nha phiến chuyển từ miền Bắc Việt Nam
đến biên giới miền Nam Việt Nam, Campuchia và Lào, ngoài ra còn những
hấp dẫn khác như buôn gỗ, ngà voi, thú rừng, tất cả sử dụng xe vận tải
của Công binh Trung Cộng, ngoài ra sau năm 1975, con đường mòn Hồ Chí
Minh có một ô nhục kinh hoàn, người ta không thể hình dung được Việt
Cộng đã có chính sách cướp tài sản quốc gia và của nhân dân VNCH, nối
đuôi nhau vận chuyển từ Nam ra Bắc, hơn hai (2) năm vẫn chưa hết tài sản
của miền Nam và 16 tấn vàng cũng di chuyển trên đường món này!
Mậu Thân Sài Gòn, Việt Cộng tiến vào các hướng sân bay, đài phát thanh,
nhưng không tham gia liên tục tấn công. Đồng thời tiến vào đại lộ Thống
Nhất tấn công tòa đại sứ quán Mỹ bằng một chiếc xe màu đen chứa đầy
thuốc nổ, xông vào cửa chính, giết chết lính gác ở phía trước đang bảo
vệ, và sau đó kích hoạt chất nổ, vỡ cửa sắt, một số lượng lớn Việt Cộng
vội vàng vào bên trong; đụng phải quân đội phản ứng nhanh của Mỹ giết
chết một số Việt Cộng, quân đội Mỹ ngay lập tức trở lên tầng hai, cửa
thang máy đóng lại cố thủ, Việt Cộng phá hủy tất cả các thiết bị trong
các phòng ở tầng dưới. Lúc ấy đại sứ Peng gram còn đang ngủ, quân Mỹ sử
dụng chiến thuật đột biến, bằng trực thăng rời khỏi hiện trường, Hải
quân Mỹ vội vã đến cứu, quân Việt Cộng bị bao vây chết theo từng tiếng
súng của Mỹ. [3]
Riêng quân đội VNCH phản công mạnh mẽ, đánh bật quân Việt Cộng ra khoải
Sài Gòn, lùa toàn bộ cán binh ra hướng Thủ Đức tiêu diệt gọn.
______________________________________
Tham khảo:
No comments:
Post a Comment