Trên sân vườn hoa Lý Thái Tổ sáng 19/1/2016, tôi gặp lại một khuôn
mặt quen thuộc, chuyên cầm máy quay Sony, quay những người biểu tình và
dân oan. Tôi cứ ngỡ, khi thấy cả trăm người già trẻ lớn bé, thắp hương
cho 74 binh sĩ VNCH hy sinh trong hải chiến Hoàng Sa, ít nhất cậu ta
cũng tự hỏi tại sao? Tôi khen an ninh Hoàn Kiếm hôm nay hiền hòa. Một
chị bên cạnh bảo: do chỉ đạo từ trên thôi!
- Nói thật nhé. Có mấy người dân Việt Nam biết về Hoàng Sa?
- Ô hay! Nếu đúng vậy thì lỗi này tại ai? Tại sao chính quyền không
tuyên truyền cho người dân biết về chủ quyền biển đảo của mình?
Tôi sửng sốt, chắp tay vái cậu này mấy vái. Hóa ra đây cũng chỉ là một loại robot đã được lập trình.
Năm 1973, Mỹ rút khỏi Việt Nam. Thậm chí cắt cả viện trợ quân sự cho
VNCH. Một năm sau đó, Trung Quốc tấn công Hoàng Sa thuộc lãnh thổ VNCH.
Dù đơn độc và không đủ vũ khí như thời còn được Mỹ viện trợ, nhưng VNCH
đã không ngồi yên nhìn lũ cướp nước chiếm đảo. Họ đã chiến đấu, và hy
sinh khi bảo vệ Hoàng Sa. Đó là cái chết trong danh dự.
Chết cho Tổ quốc. Còn cái chết nào cao quý hơn thế?
Còn khi đó, quân miền Bắc làm gì?
Nhờ Trung Quốc cướp hộ mình là khốn nạn!
Nghĩ nó cướp hộ mình, rồi trả cho mình là ngu xuẩn!
Thế nên bây giờ ngoạc mồm ra đòi không được, lại đổ tại VNCH để mất.
Tôi vái con robot:
- Tôi lạy cậu.
Khi tôi chia sẻ bài này lên facebook, một bạn hỏi:
“Nếu Hoàng Sa mất là
do sự yếu kém của VNCH, thì Gạc Ma mất là do sự yếu kém của ai?”
Tôi dành câu hỏi này cho cậu an ninh kia, và những người đào tạo nên cậu ta.
Thực ra không thể so sánh, vì một đằng yếu nhưng vẫn dám đánh (vì nghĩa vụ thiêng liêng đối với Tổ quốc), một đằng mạnh nhưng không cho phép nổ súng để tự vệ. Nỗi oan của những người lính Gạc Ma trần mình ra hứng đạn và lưỡi lê, trời xanh không thấu!
No comments:
Post a Comment