Ai còn đặt niềm tin vào đảng cộng sản và guồng máy cai trị VN sẽ thay đổi, sẽ có sự hoà hợp hòa giải là mang một núm óc chưa phát triển vì chứa đầy thuốc mê ngủ. Ma lực của cái vòng sắt kim cô không bao giờ tự nó tan biến dù có rỉ sét theo dòng thời gian, mà phải bị thiêu hủy dưới sức nóng nung nấu cao độ của toàn dân.
Chủ nghĩa cộng sản phải bị tiêu diệt và những chế độ của nó nặn ra phải dứt khoát thay thế.
**
Trước khi đi sâu vào phân tích về chế độ cộng sản này, chúng ta hãy đồng ý với nhau một nguyên tắc dường như là chân lý của Russia President Boris Yeltsin rằng: “Communists are incurable, they must be eradicated.
Cộng Sản không thể nào sửa chửa, mà cần phải đào thải nó.”
Quả vậy, chủ nghĩa cộng sản là một thứ triết thuyết không tưởng, hoang đường nhưng chứa đầy tính cực đoan qua những sách lược của hệ thống an ninh do nhà nước Lê Nin. Hệ thống cầm quyền này tự nó đã gắn trên đầu một thứ vòng kim cô ác nghiệt mà không có bất cứ ai tự tháo gỡ nó được vì bất luận sự tháo gỡ nào cũng đều đồng nghĩa với sự chết. Bởi thế, những ai còn mong đợi sự thay đổi của bất cứ guồng máy cộng sản nào cũng đều bị xem là mộng ảo.
Bởi lý do ấy thì cho dẫu Kim Jong Un, Tập Cận Bình, Nguyễn Phú Trọng… hay bất cứ giới chóp bu cộng sản nào cũng đều không thể vượt ra khỏi ma lực vô hình của cái vòng kiềng oan nghiệt tuy vô hình nhưng vô cùng ác liệt.
Tập không thể nào làm khác đi những gì mà Tập đã và đang làm, Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Xuân Phúc, Nguyễn Thị Kim Ngân cũng không thể là ngoại lệ. Nghĩa là Trọng, Phúc, Ngân phải làm (must do) những gì mà có thể tận thâm tâm họ không hề ham muốn hoặc thích thú. Bộ chính trị trung ương đảng CSVN hoặc tuân lịnh, hoặc phải chết.
Hồ Chí Minh, Nguyễn Văn Linh, Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Phú Trọng hay bất cứ ai của cả đảng cộng sản đều KHÔNG CAO CẢ như là cố Tổng thống Ngô Đình Diệm cùng bào đệ Ngô Đình Nhu, những người vì dân vì nước không tuân thủ ngoại bang và sẵn sàng chấp nhận cái chết.
Tư duy của Mao, Đặng, Tập là phải đưa Trung Hoa đến vị thế bá chủ toàn cầu và phải nhuộm đỏ thế giái dưới chiêu thức của Trung Cộng, cho dù phải nhận lãnh sự tan rã và diệt vong.
Bắt nguồn từ Hồ Chí Minh, nay Nguyễn Phú Trọng hay bất cứ ai sau Y lên giữ chức thủ lãnh thì đều cũng phải tuân thủ theo qui luật mà cơ chế Lê Nin đã đề ra. Nghĩa là Trọng phải làm những gì mà Trọng bị chỉ đạo phải làm, và Trọng không được quyền có bất cứ lựa chọn nào theo ý cá nhân.
Đây là những nguyên tắc cốt cán của cơ chế mà mỗi đảng viên, và nhất là đảng viên càng cao cấp thì lại càng phải tuân thủ. Còn nói về các tầng lớp, các cấp thấp hơn, mang tính địa phương hơn thì các thứ râu ria này phải hoàn toàn lệ thuộc vào quyền lực của chóp bu trung ương bởi chuyện đi hay ở, tồn tại hay bị di dời đá văng ra khỏi tổ chức hoặc ngay cả chuyện sống hay chết cũng đều do thứ ma lực quyết định.
Ngạn ngữ Việt Nam có câu “Buôn có bạn, bán có phường”, câu này nay áp chỉ ĐCSVN là đúng chính xác về cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, là một sự ví von thời thượng nhất. Hãy đơn cử một vài thí dụ:
– Hiện nay ai muốn có việc làm thì người đó phải chung chi, chẳng hạn muốn có một việc làm ở một chi nhánh ngân hàng thì phải chi ra từ 100 đến 150 triệu VNĐ thì mới có việc.
– Muốn được làm Thần đường, tức CSGT thì phải bôi trơn cho sếp 1 đến 2 tỉ VNĐ. Số tiền tỉ đã chi này sẽ lấy lại vốn trong vòng 1 đến 2 năm làm hung thần đứng đường.
– Những chức tước ở trung ương như Thứ trưởng này, Bộ trưởng nọ, Cục lớn, Cục nhỏ, Cục thơm, Cục thối… đều có giá cả. Con số tiền USD để mua chức khủng quá khiến kẻ nghèo như người viết này không dám viết ra con số bởi sợ say xẩm tối cả mặt mày.
Tiền chung chi và bôi trơn thì các sếp phải có nhiệm vụ chia chác cho cấp cao hơn và cứ thế mà lên đến đỉnh cao nhất theo hệ thống hàng dọc, lẫn cả hàng ngang để nhỡ khi ai đó muốn vuốt mặt thì cũng phải nể mũi. Với một cơ cấu như vậy thì đừng ai lạc hậu một cách lạc quan mà nghĩ rằng quan chức cộng sản liêm khiết. Giả như có một vài ông Thánh nào đó hiện thân giữ chức quan cộng sản, không chịu ăn thì tất nhiên những ông Thánh ấy sẽ bị thỉnh đi khỏi phường ngay, chớ để chung phường thì làm sao mà buôn bán.
Chẳng phải khi khổng khi không khiến các “Bác sĩ” chẩn bệnh tham nhũng ở VN là căn bịnh ung thư bất trị, mà là đều có nguyên căn. Với một cơ chế độc tài chuyên quyền, kể cả quyền tham nhũng, quyền đội kim cô, quyền hèn nhát…Tất cả những thứ quyền này đã đưa đến nhiều hệ quả thảm khốc là tàn phá đất nước, quì lạy ngoại bang, phản quốc đẩy toàn dân tộc vào vong nô và kể cả bán nước.
Nếu luận sự việc một cách công tâm, không bảo thủ, không cực đoan thì người cộng sản cũng biết được cái xấu xa, những thứ tệ hại mà họ đã gây ra NHƯNG cái vòng kim cô ác nghiệt là cơ cấu đã không cho họ có bất cứ lựa chọn nào khác ngoài sự tuân thủ mà cơ chế đã định. Bên cạnh cái vòng sắt oan nghiệt, guồng máy còn cai trị người dân bằng bao tử, bằng sổ hưu, bằng sĩ diện đó là lý lịch và bằng khen nhằm củng cố cho lớp con cháu được ăn trên ngồi trốc nếu lớp cha anh không phản kháng vô số nghịch lý của xã hội, của cơ cấu cầm quyền do ĐCSVN gây ra.
Đó là những lý do tại sao ĐCSVN vẫn còn tồn tại cho đến hôm nay và ngày càn lún sâu trong trì trệ, tụt hậu cùng thảm bại.
Ai còn đặt niềm tin vào đảng cộng sản và guồng máy cai trị VN sẽ thay đổi, sẽ có sự hoà hợp hòa giải là mang một núm óc chưa phát triển vì chứa đầy thuốc mê ngủ. Ma lực của cái vòng sắt kim cô không bao giờ tự nó tan biến dù có rỉ sét theo dòng thời gian, mà phải bị thiêu hủy dưới sức nóng nung nấu cao độ của toàn dân. Chủ nghĩa cộng sản phải bị tiêu diệt và những chế độ của nó nặn ra phải dứt khoát thay thế.
Hẳn nhiên sẽ có nhiều người đặt câu hỏi ngay là “Thay thế bằng cách nào khi người dân trong tay không tấc sắt?” thì câu giải đáp là:
Toàn dân hãy đồng một lòng ĐỨNG DẬY. Khi hàng chục triệu người đứng lên thì không một guồng máy cai trị nào có thể đứng vững.
06.08.2018
Nguyên Thạch (Danlambaovn) –
No comments:
Post a Comment